Đại Trưởng lão uy vũ (1)
Phong Sương Hà.
Lục Thủy đứng ở giao lộ nhìn đoàn người kia, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Đông Phương Tra Tra dẫn theo Nhã Lâm và Nhã Nguyệt, trên đầu Nhã Lâm là một con Thủy Vân Thú, trong tay nàng còn ôm một con Hỏa Vân Thú.
Sau lưng các nàng là Đinh Lương và Hương Dụ, trái ngược với Đông Phương Tra Tra, hai người bọn họ có vẻ rất lo lắng.
Nhưng mà, các nàng cũng chẳng thể thay đổi được việc gì cả, bởi vì Đông Phương Tra Tra đã được cho phép tiến vào trong Phong Sương Hà rồi.
Có điều…
Đội ngũ như này, đi vào trong Phong Sương Hà chẳng phải là đang đi tìm đường chết sao?
“Chị dâu, chúng ta đi vào trong đó đi, có lẽ có thể nhìn thấy được Chân Thần Duy Nhất đó.”
Đông Phương Trà Trà kéo Mộ Tuyết đi vào bên trong.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết và bọn họ cùng nhau đi vào trong đó, hắn cảm thấy đầu óc của Đông Phương Tra Tra vẫn còn khá ổn, biết dẫn Mộ Tuyết theo nữa.
Sau đó, bọn họ đi vào trong Phong Sương Hà.
Sau khi đi vào trong, Nhã Lâm lập tức ôm chặt lấy Hỏa Vân Thú:
“Lạnh quá.”
“Đúng là có hơi lạnh.”
Nhã Nguyệt cũng ôm vai nói.
“Lúc lạnh thì đừng có run, càng run càng lạnh.
Có một lần ta bị trưởng lão ở trong tộc trừng phạt, đã lĩnh ngộ được điều đó.
Ta còn khoe việc này với mẹ nữa, mẹ ta còn khen ta rất thông minh.”
Đông Phương Trà Trà nói với Nhã Nguyệt.
Nhã Nguyệt đương nhiên là tin nàng rồi, Nhã Nguyệt cố gắng không run nữa.
Sau đó, nàng vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng thật sự không lạnh như thế nữa.
Đinh Lương và Hương Dụ đi ở phía sau đương nhiên là cũng nghe được câu nói đó, sau đó các nàng cùng làm theo, tiếp đó…
Đúng thật là không lạnh nữa.
Trà Trà tiểu thư lại nói đúng nữa rồi?
Lục Thủy đi theo sau bọn họ, hắn không thèm nói gì cả, cái lạnh ở nơi này, có đôi khi chỉ là do ngươi cho rằng nó lạnh mà thôi.
Lúc ngươi không nghĩ rằng nó lạnh nữa, thì thực tế cũng sẽ không lạnh như thế nữa.
Càng chống cự thì sẽ càng lạnh.
Đương nhiên…
Mặc kệ ngươi có cảm thấy lạnh hay không, thì ngươi đều sẽ bị thương thôi.
Ở đây quá lâu, chắc chắn sẽ bị thương.
Đặc biệt là loại gà con yếu ớt như Nhã Lâm, thực ra thì Nhã Nguyệt cũng là một con gà con yếu ớt.
Tuy rằng 16 tuổi mà đã đạt được tu vi 2.1 là rất lợi hại rồi, nhưng mà khi đi vào trong Phong Sương Hà, thì nàng chắc chắn cũng sẽ bị thương.
Nếu không thì tại sao nơi này lại là nơi để hối lỗi cơ chứ?
Ở kiếp trước, tại sao hắn lại được dẫn ra cùng ngày với lúc bị đưa vào?
Chắc chắn lúc đó cha mẹ rất lo lắng, không sai, chắc chắn là như vậy.
Mộ Tuyết dắt tay Nhã Lâm, nàng không nói gì cả.
Những người khác thì có thể tiếp nhận được một lúc, nhưng mà Nhã Lâm thì có hơi khó khăn.
Nhưng vì muốn cho Nhã Lâm có cảm giác mình cũng được tham dự, cho nên nàng sẽ cố gắng bảo vệ để cho bên trong cơ thể của Nhã Lâm không bị thương, làn da thì chắc chắn sẽ bị tổn thương một chút do giá rét.
Nhưng mà cũng không nghiêm trọng lắm.
Đi được một lúc, mấy người Đông Phương Trà Trà đã tới Điếu Ngư Đài.
Chỉ có điều, khi mấy người Đông Phương Trà Trà tới đây thì có chút giật mình, bọn họ nhìn về phía Điếu Ngư Đài, các nàng thấy có hai người đang ngồi trên đó.
“Thiếu nãi nãi? Trà Trà tiểu thư?”
Giọng nói của Chân Võ và Chân Linh vang lên.
Lúc này, Đông Phương Trà Trà mới biết hai người đang ngồi là Chân Võ và Chân Linh.
“Các ngươi cũng tới đây để thám hiểm ư?”
Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.
Chân Võ và Chân Linh:
“...”
Có lẽ chỉ có người như Trà Trà tiểu thư mới nghĩ rằng bọn họ tới đây để thám hiểm.
Cũng có lẽ chỉ có Trà Trà tiểu thư mới tới đây để thám hiểm.
Dù sao thì Trà Trà tiểu thư cũng có hơi khác biệt so với mọi người.
“Tiếp tục đi tới thông đạo đi.”
Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.
Việc Chân Võ và Chân Linh có mặt ở đây, nhìn thế nào cũng không giống như là đang thám hiểm cả.
“Vâng.”
Trà Trà lập tức gật đầu, nàng không hỏi tiếp nữa.
Hình như nếu như nàng hỏi tiếp sẽ gây thêm phiền toái cho Chân Võ và Chân Linh.
Chân Võ và Chân Linh cúi đầu, bọn họ đưa mắt nhìn theo nhóm người Mộ Tuyết.
Lúc Lục Thủy đi ngang qua bọn họ, hắn đột nhiên nói:
“Đuổi kịp.”
Bọn họ sửng sốt một chút, sau đó lập tức đi theo.
“Đại hôn vừa mới kết thúc, tại sao các ngươi lại bị đưa vào trong này rồi?”
Trên đường đi, Lục Thủy tò mò hỏi.
Trong tình huống bình thường, thì Chân Võ và Chân Linh hoàn toàn không có khả năng sẽ bị phạt.
Tại sao bây giờ lại phải chịu phạt rồi?
“Là Tam trưởng lão, Tam trưởng lão hỏi chúng ta rằng, lúc đi ra ngoài có phải thiếu gia đã từng bị trọng thương hay không, bởi vì chúng ta không báo cáo, cho nên…”
Chân Võ không nói tiếp nữa.
Việc không báo cáo khi thiếu gia bị trọng thương là lỗi của bọn họ, không thể nào trốn tránh trách nhiệm được.
Một khi thiếu gia xảy ra chuyện, bọn họ không thể làm gì để tạ tội được cả.
Lục Thủy nghe xong liền cảm thấy có chút kỳ quái, trước kia Tam trưởng lão chưa từng làm như thế, tại sao gần đây lại đột nhiên thay đổi?
Lục Thủy ngẫm nghĩ một chút, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện, trước khi kết hôn, Tam trưởng lão đã từng gọi hắn qua một lần.
Không phải Tam trưởng lão đã biết được gì rồi đó chứ?
Ha ha!
Sao có thể chứ?
Không hề hạn chế sự tự do của hắn, cho nên tạm thời cứ coi như là bọn họ không biết đi.
Đúng thế, bọn họ không biết.
Lục Thủy không suy nghĩ về việc này nữa, tóm lại là mấy vị trưởng lão chắc chắn không biết.
Lục Thủy nghĩ như thế xong liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thực ra thì bị bọn họ biết hắn trở nên mạnh hơn cũng chẳng sao cả, chủ yếu là do cái tên Lưu Hỏa này ảnh hưởng rất nhiều tới thanh danh của hắn.
Cái tên Lưu Hỏa hô to gọi nhỏ ở trên bầu trời kia có liên quan gì tới hắn đâu chứ?
Hắn không tự hỏi nữa, tiếp tục đi theo Mộ Tuyết vào sâu bên trong.
Đi được một lúc thì đã tới ngã rẽ, cũng chính là thông đạo tiến vào trong Thần Vực.
Nơi mà Lục Thủy dùng để tiến vào trong Thần Vực chính là nơi này.
“Chị dâu, chính là chỗ này, lần trước đi vào trong này ta đã phát hiện ra nó đó.
Nó không có biến mất.”
Đông Phương Trà Trà nói.
Lục Thủy nhìn nó, thông đạo không hề có sự thay đổi nào cả.
Đông Phương Trà Trà muốn đi vào trong đó cũng là một chuyện rất dễ dàng, nhưng mà muốn đi ra thì rất khó…
Trừ khi, Chân Thần Duy Nhất đưa nàng ra.
Có khả năng này sao?
Rất có khả năng là như thế.
Mộ Tuyết quan sát nó một chút, nàng đương nhiên cũng phát hiện ra chuyện này, nhưng mà đây cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.
Chỉ có một mình Trà Trà, thì nàng không dám đi vào cũng là chuyện dễ hiểu.
Nơi này cũng chẳng phải là một nơi bình thường.
“Đi thôi.”
Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.