Tổ huấn tồn tại? (3)
Thiên Cơ nhẹ nhàng thở ra, sau đó đứng lên, nói:
"Hiện tại ta có thể khiêu chiến Lục không?"
"Ra ngoài đi." Lục mở miệng nói.
Thiên Cơ mang theo chờ mong, thân là cường giả, nhất định phải có một quá trình.
Đó là khiêu chiến Lục.
Đây là quy định bất thành văn.
Nếu như có thể kiên trì lâu, liền càng có thể nói rõ mạnh mẽ.
Sau đó...
Ầm ầm!
Trong núi truyền đến tiếng vang.
Đám người Kiếm Nhất đi một đường về hướng khác.
"Thấy không, thầy bói nói ta có thể lập gia đình.
Chờ ta cao hơn một chút, chính là thời điểm ta lập gia đình." Cửu có chút đắc ý mở miệng.
Lục: "Chân Thần trâu bò."
Kiếm Nhất: "Chân Thần uy vũ."
Lục Thủy: "Chân Thần khí phách."
Cẩu Tử: "Gâu gâu gâu."
"Trâu bò là có ý gì?" Cơ Tầm hỏi.
Lục: "Không biết, học Long Nhi."
Cẩu Tử vừa mới nói gì?
"Nó nói, lúc coi bói quên mất nó, nó cũng muốn tính nhân duyên."
Kiếm Nhất: "Lại nói đến Thiên Cơ này vì sao lại chạy tới khiêu chiến Lục?"
Lục: "Không biết, ta lưu thủ, nhưng là… Xém chút đánh chết hắn, ta còn tưởng rằng nhiều lắm hắn nhận vết thương nhẹ, tốt lại để cho hắn ra một chiêu."
Trong rừng núi, Thiên Cơ huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất.
Thoi thóp.
Hôm nay hắn cảm nhận được ác ý của thế giới.
Hắn tự bế.
Gặp được sáu người, không thể thực sự xem hiểu một ai.
Duy nhất có thể xem hiểu chỉ có con chó kia.
Mà những người này, lại có một người là Chân Thần…
Tốt xấu gì các ngươi cũng nói sớm một chút.
Sau này vẫn nên trốn đi.
Đường đường Đại Đạo Thiên Thành, là cường giả đỉnh cấp ở đây, vậy mà....
Bị bắt nạt như thế này.
——
Lục Thủy đi theo Kiếm Nhất bọn họ thay đổi hơn mười lần, cuối cùng Kiếm Nhất tìm được năm đệ tử.
Năm nơi trước đó Kiếm Nhất chỉ chọn trúng hai đệ tử.
Sau đó bọn hắn lại khen Cửu.
Lại trà trộn đến mấy chỗ.
Như vậy mới tìm được năm người.
Cũng không phải địa phương trước đó không tìm được người có thiên phú luyện kiếm cao.
Mà là Kiếm Nhất không hài lòng.
Theo lời Kiếm Nhất nói chính là:
"Thiên phú cao thì thế nào?"
Có cao bằng ta không?
Cũng không phải thiên phú cao thì có tư cách làm đồ đệ của ta."
Lục Thủy cảm thấy Kiếm Nhất nói không sai, chỉ là hắn cảm thấy làm đồ đệ của hắn ta quả thật rất khó.
Nhưng khi huynh đệ hắn dễ dàng rất nhiều.
Biết viết sách liền tốt.
Nhất định phải để người ta gọi hắn là đại ca.
Huynh đệ plastic.
Cách năm ba năm là có thể ân đoạn nghĩa tuyệt.
Theo lời Kiếm Nhất nói chính là: "Huynh đệ? Không, các ngươi không xứng."
Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đi trong núu Lục ở lại.
Bọn ho phát hiện qua một đoạn thời gian nữa khả năng sẽ phải rời khỏi nhóm.
Chỉ là mấy ngày nay cũng vui vẻ.
Chốc lát.
Sáu người lại ngồi trên bàn ăn.
Vẻ mặt Kiếm Nhất nghiêm túc.
"Ngươi uống nhầm thuốc à?" Cơ Tầm nhìn Kiếm Nhất.
"Ta phát hiện một chuyện rất nghiêm túc." Kiếm Nhất mở miệng nói ra.
Lục Thủy gắp thức ăn cho Mộ Tuyết, an tâm ăn cơm.
Chuyện lớn của Kiếm Nhất, bình thường đều có chút kỳ quái, không cần quá mức kinh ngạc.
Có thể là kỳ thánh của hắn bị người cướp, đây đối với hắn mà nói là chuyện lớn.
Nếu không phải ngày hôm qua cùng Cơ Tầm chơi cờ, thua, hiểu được mình thua ở đâu.
Tóm lại chính là mấy chuyện này.
"Còn nhớ nửa tháng trước Thiên Cơ đoán mệnh cho chúng ta không?" Kiếm Nhất nhìn mọi người nói.
"Có vấn đề gì sao?" Cửu ăn thịt tò mò hỏi.
"Vấn đề lớn." Kiếm Nhất nhìn Lục, giọng nói có chút trầm thấp:
"Thiên Cơ nói, Lục sẽ thành hôn."
"Vấn đề là gì? Lục thoạt nhìn bình thường như vậy, thành hôn không phải chuyện bình thường lắm sao?" Nói xong, Cửu tiếp tục ăn cơm.
"Thành hôn khẳng định không có vấn đề gì, nhưng sau khi kết hôn, sẽ có một vấn đề mới." KiếmNhất vừa buông đũa xuống nói:
"Nếu ngày nào đó Luc thật sự thành hôn, có thể có hậu duệ hay không?"
"Đã thành hôn rồi, có hậu duệ không phải chuyện đương nhiên sao?" Cơ Tầm nói.
Thành hôn sinh con, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nàng thành hôn, khẳng định sẽ sinh con.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm, một câu cũng không nói.
Bọn họ không có con nhất thời không thể xen vào.
Bọn hắn thành hôn, nhưng là không thể sinh ra một trai một gái.
Nói chuyện không có mặt mũi.
"Mê Nhi, ăn nhiều một chút."
Lục Thủy gắp thức ăn cho Mộ Tuyết.
"Long Nhi cũng ăn nhiều một chút, cố gắng."
Mộ Tuyết thêm cơm cho Lục Thủy.
Hai người này đang ăn cơm, bốn người còn lại không để ý.
Kiếm Nhất còn đang rối rắm đại sự của hắn:
"Nếu Lục có con, các ngươi nói có thiên phú cao khả năng lớn, hay là có thiên phú thấp khả năng lớn hơn?
Nếu như thiên phú cao, hắn lại chạy đi luyện kiếm, mấy đệ tử ta vừa mới thu không phải danh tiếng về sau sẽ bị cướp sạch hay sao?
Như vậy Đạo Tông của ta sẽ thành cái gì chứ?”
"Cho nên ngươi muốn làm gì?" Cơ Tầm hỏi.
Nàng cảm thấy Kiếm Nhất suy nghĩ nhiều rồi.
Kiếm Nhất đứng lên, nói với Lục:
"Cho nên, chúng ta ước pháp tam chương.
Thứ nhất, về sau đứa bé của Lục, thậm chí là đời sau, không được tu kiếm."
Nghe được câu này trong nháy mắt, Lục Thủy sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Nhất.
Tổ huấn?
Trùng hợp?
Lúc này thanh âm của Kiếm Nhất tiếp tục truyền ra:
"Thứ hai, tu kiếm thì có thể, nhất định phải bái ta làm sư phụ, như vậy đều là đệ tử của ta, danh tiếng thế nào cũng được.
Thứ ba, chưa nghĩ ra, sau này cộng thêm sau."
Đùng!
Cửu vỗ bàn lên:
"Tại sao không thể tu kiếm?"
"Hậu đại của Lục không thể tu, cũng không phải hậu duệ của ngươi, ngươi kích động cái gì?" Kiếm Nhất liếc mắt nhìn, khinh thường nói.
"Hừ." Cửu hừ lạnh một tiếng nói:
"Ta chính là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, yêu tha thiết thế giới này.
Có chuyện bất bình, đương nhiên phải quản.
Có phải ngươi muốn nói ta ở bờ biển quản quá nhiều không?
Không, ta không chỉ sống bên bờ biển, ta còn sống trên biển, cho nên quản rộng rất bình thường."
Lục Thủy: "..."
Chân Thần hình như luôn ở trong biển, khó trách chuyện gì cũng thích quản.
Mộ Tuyết cũng cảm thấy, thiếu nữ bất lương cũng thích trông coi chuyện thế giới, mặc dù nàng ở trong biển.
"Ta là không có ý kiến gì." Lục nhìn xem Kiếm Nhất, nói khẽ:
"Tu kiếm xác thực không tốt lắm."
Kiếm Nhất: "..."
"Vẫn là không tu kiếm mới tốt." Lục Thủy cũng gật đầu.
Bái Kiếm Nhất làm thầy càng nguy hiểm.
"Vậy chuyện này liền giao cho Long Nhi giám sát, về sau nếu đời sau của Lục tu kiếm, ngươi đi giáo huấn hắn." Kiếm Nhất nói với Lục Thủy:
"Chúng ta là huynh đệ, chuyện này ngươi ra mặt thích hợp nhất."
"..." Lục Thủy ngu người, thử hỏi:
"Vậy nhỡ đâu ta đánh không lại hắn thì sao?"
"Báo tên của ta, lại nói ngươi bối phận lớn, đừng sợ, phách lối một chút." Kiếm Nhất dạy Lục Thủy làm sao phách lối:
"Ngươi liền nói: Ta và tổ tiên của ngươi, nâng cốc ngôn hoan, là huynh đệ quá mệnh."
Lục Thủy: "..."
Vậy vạn nhất bối phận hắn lớn hơn ta làm sao bây giờ?
Hi vọng không có chuyện này.
Nếu như có…
Hắn cũng không còn cách nào, chính mình nhìn thấy người kia, còn phải quỳ nói chuyện.
Phách lối một chút, không chừng sẽ chịu roi của lão cha.
Sự tình này, hắn cũng không dám.
Nói cái gì mà là huynh đệ quá mệnh của tiên tổ …
Cũng không biết nói rồi sẽ xảy ra chuyện gì, đây là chuunibyou bộc phát à?
Sau đó Lục Thủy cúi đầu ăn cơm, tạm thời coi như không có quan hệ gì với hắn.