Người sáng lập Đạo Tông (1)
Đối với ước pháp tam chương của Kiếm Nhất, mặc dù Lục Thủy cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Dù sao thứ này cũng không có chứng cứ.
Tiên tổ của hắn đang ở ngay trước mắt sao?
Không giống lắm.
Hơn nữa, ghi chép về Tiên tổ Lục gia cũng có, người đã sớm chết.
Cuốn bút ký trong phòng tối ở Thần Vực có ghi.
Người kia chắc chắn không phải Lục.
Nhưng nghĩ lại, hình như cũng có thể là.
Dù sao thì trong bản bút ký của Nguyệt cũng có viết, Lục mang theo một cô bé tóc sặc sỡ, hơn nữa, Tiên tổ Lục gia cũng nuôi một cô bé tóc sặc sỡ.
Cộng thêm có tổ huấn không cho phép tu kiếm.
Kiếm Nhất sau khi biết hắn họ Lục, đã nhiều lần hỏi thăm nhà hắn phải chăng có tu kiếm hay không.
“...”
Cho nên, lúc trước Kiếm Nhất cảm thấy, nếu như nhà hắn không có kiếm tu thì chính là hậu đại của Lục à?
Hắn nghĩ như vậy à?
Lục Thủy cảm thấy rất có thể là như vậy.
Mặc dù không nhất định là như thế, nhưng Lục gia và Lục hẳn là có chút quan hệ.
Cụ thể lại không thể hỏi, hỏi những người tuổi cũng coi như còn trẻ này cũng không biết được đáp án.
Hay là cứ ăn cơm đi, về phần giáo huấn gì đó…
Ha ha.
Trừ khi ngứa da, muốn quỳ.
Như vậy ngược lại có thể đi dạy dỗ Đại Trưởng lão một chút.
Bây giờ chưa nói Đại Trưởng lão có bối phận cao, so thực lực, hắn cũng đánh không lại.
Mộ Tuyết đang ăn cơm, nàng quay sang nhìn Lục Thủy, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Có điều cũng hơi ngạc nhiên.
Liên quan tới chuyện không cho phép tu kiếm, Lục Thủy cũng đã nói với nàng.
Nàng cũng đã biết.
Hơn nữa, cường giả này gọi là Lục, Kiếm Nhất còn không cho hậu đại của Lục tu kiếm.
Cái kia…
Có khả năng là gặp được Tiên tổ.
“Lại nói, nếu là hậu đại của Lục, thì định gọi là cái gì?” Cơ Tầm đột nhiên tò mò hỏi:
“Nhân loại thường thường đều có dòng họ, Lục có không?
Kiếm Nhất hình như cũng không có.”
“Hình như không có.” Lục suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Có hắn cũng không nhớ ra được, lúc trước nếu không phải gặp được ta, hắn đã sớm chết đói.” Kiếm Nhất ăn một miếng thịt, nói.
“Cũng đúng, có điều Lục cũng có thể dùng làm họ.” Lục mở miệng nói.
Cũng không quá để ý.
Loại chuyện như hậu đại này, bọn hắn thật ra đều không có nghĩ tới.
Lục Thủy cảm thấy, thật sự có khả năng đã gặp được Tiên tổ.
Có điều hắn có chút tò mò nhìn Kiếm Nhất:
“Kiếm Nhất không phải họ Kiếm sao?”
“Chắc chắn không phải, có điều họ Kiếm cũng không tệ.” Kiếm Nhất nhấp một ngụm canh, nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu.
Cũng thế.
Lúc trước, hắn đã từng nhìn thấy.
Cảnh tất cả mọi người chết lặng chạy trốn khỏi sự truy đuổi.
Tính danh sao?
Ngay cả tính mạng cũng không có.
Thời điểm đó, có người có lẽ ngay cả tên còn không có.
Kiếm Nhất và Lục đều là người thời đại đó.
Lục suýt chút nữa chết đói, tình huống của Kiếm Nhất có lẽ khá hơn nhiều.
Dù sao thì Lục cũng là vì có hắn mới không chết đói, hai người gặp được nhau.
Từ đây, Nhân tộc bắt đầu quật khởi.
Kiếm Nhất lôi kéo Lục, mở ra một thời đại mới, tuyên chiến bách tộc.
Mặc dù phần lớn thời gian bọn hắn đều chạy trốn, nhưng bọn hắn trưởng thành lớn mạnh quá nhanh.
Người đuổi giết bọn hắn, có lẽ không được bao lâu đã bị truy sát ngược lại.
Lục từng nói, đuổi mãi đuổi mãi, những người kia cũng không còn là đối thủ của bọn họ.
“Bây giờ đang chiêu đệ tử, người biết đạo pháp cũng tìm tới, lúc nào thì khai tông lập phái?” Cơ Tầm không tiếp tục hỏi chuyện dòng họ nữa.
Nghe được vấn đề này, Lục và Kiếm Nhất, Lục Thủy đồng loạt nhìn Cửu.
Rất rõ ràng, bây giờ chưa có đỉnh núi.
Đỉnh núi nào thì tốt đây?
Đương nhiên là phải hỏi người lợi hại nhất, người biết tất cả mọi chuyện, Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Cửu nhìn mấy người này, trực tiếp lấy ra một tờ giấy đập lên trên mặt bàn, nói:
“Không cần lòng vòng, trực tiếp khen đi.”
Lục: “Chân Thần bá khí.”
Kiếm Nhất: “Chân Thần trâu bò.”
Lục Thủy: “Chân Thần uy vũ.”
Cẩu Tử: “Gâu gâu gâu gâu!”
Cơ Tầm: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Mộ Tuyết nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, vẫn là ăn cơm đi thì hơn.
Có điều người ngồi trên bàn lúc này đều là một trong số những người mạnh nhất thời đại này đi?
Lục Thủy cũng là người mạnh nhất thời đại của bọn nàng.
Một bàn ăn này, thật không đơn giản.
Ngay cả Cẩu Tử cũng không đơn giản.
Dù sao thì…
Cũng có nhiều người bao bọc nó như vậy.
Ngày hôm sau.
Lục Thủy đi theo đám Kiếm Nhất tới một ngọn núi linh khí vờn quanh, nơi này có sức mạnh tự nhiên, từ chối bất kỳ kẻ nào đi vào.
“Ta động thủ hay ngươi động thủ?” Lục hỏi Kiếm Nhất bên cạnh.
Nơi này là chỗ tốt, nhưng bình thường không thể tiến vào, chỉ khi có cường giả mở đường thì mới có thể.
“Nơi này đúng là chỗ tốt.” Kiếm Nhất nhìn bốn phía, tán dương.
“Có điều ta mới là người sáng lập Đạo Tông, một kiếm này, để ta tới…”
Ầm!
Công kích cường đại phá tan tấm chắn thiên nhiên của ngọn núi.
Là Cơ Tầm.
“Lằng nhà lằng nhằng.”
Kiếm Nhất nhíu mày, âm trầm nói:
“Các ngươi vào trước nhìn xem, ta phải đi chém ngang lưng người này trước.”
Lục và Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó đi về phía đỉnh núi.
Loại chuyện này bọn hắn đã gặp nhiều, không cần quá để ở trong lòng.
Có điều ai động thủ cũng không quan trọng.
Dù sao thì hôm nay Đạo Tông cũng sẽ được mở ra.
Lục Thủy hơi xúc động, người sáng lập Đạo Tông, hắn thế mà cũng coi như một trong số đó.
Mặc dù thực chất là Long Nhi Mê Đô, nhưng bây giờ, Long Nhi Mê Đô là hắn.
“Ngọn núi này tốt chứ? Là nơi thích hợp nhất để khai sáng tông môn.” Cửu vừa đi lên trên đỉnh núi vừa nói.
“Gâu!” Cẩu Tử ở một bên kêu to.
Dường như đang khen nơi này cực kỳ tốt.
“Quả thực rất tốt, địa thế, hoàn cảnh, linh thế, không thể bắt bẻ.” Lục nhìn quanh bốn phía, mở miệng nói.
Lục Thủy nhìn xung quanh một chút, thế nhưng nơi này so với Đạo Tông sau này không hề có chút tương tự nào.
Không biết là về sau chuyển đi, hay là đã thay đổi so với nguyên bản.
Cũng có thể đi.
Có điều nơi này đúng là một chỗ thích hợp để tu luyện.
Làm nơi khai tông lập phái thì không thể tốt hơn.
Đạo Tông Viễn Cổ đang ở ngay dưới chân hắn, hơn nữa, hôm nay còn là ngày thành lập.