Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1375 - Chương 1373: Người Sáng Lập Đạo Tông (2)

Chương 1373: Người sáng lập Đạo Tông (2) Chương 1373: Người sáng lập Đạo Tông (2)

Người sáng lập Đạo Tông (2)

Không bao lâu sau, bốn người Lục Thủy đã đi tới đỉnh núi.

Ngắm nhìn ngọn núi bàng bạc to lớn dưới chân.

Lúc này, Mặc Vân Tử mang theo năm vị đệ tử của Kiếm Nhất đi tới chỗ ngọn núi, lúc này, bốn người Lục Thủy đang ở sau lưng bọn họ, cách khá xa.

Ngay lúc Mặc Vân Tử đang định mở miệng thì một tiếng nổ rung trời đột nhiên vang lên.

Ầm ầm!

Lúc này, ngọn núi đối diện bắt đầu rung chuyển sụp đổ,một lát sau, hai chữ cái xuất hiện ở phía đối diện ngọn núi đó — Đạo Tông.

Khí thế bàng bạc.

Cùng lúc đó, Kiếm Nhất đỏ mắt nhìn Cơ Tầm từ trên cao rơi xuống.

Hắn đang đứng giữa Lục và Lục Thủy.

Lúc này, Lục Thủy và Mộ Tuyết ở bên trái, Lục và Cửu đứng ở bên phải.

Kiếm Nhất và Cơ Tầm vừa vặn ở giữa.

Ngọn núi sụp đổ, gió thổi mạnh.

Làm tung bay góc áo của sáu người.

Kiếm Nhất đứng chắp tay, từ trên cao nhìn xuống, từ trong không trung, một âm thanh vang vọng mênh mông truyền tới:

“Hôm nay, tông môn mạnh nhất tu chân giới, Đạo Tông.

Thành lập."

“Gâu!” Đứng trước mặt Kiếm Nhất kêu lên một tiếng.

Tiếng sủa vang vọng tám hướng.

Đạo Tông, dù là một con chó cũng ở cấp bậc Đại Đạo Thiên Thành.

Lục Thủy đứng ở biên giới ngọn núi, hắn nhìn Đạo Tông, nhất thời cảm khái vạn phần.

Chính mình cũng là một trong những người sáng lập Đạo Tông.

Mặc dù chỉ là lẫn vào.

Nhưng không chịu được đến lúc Kiếm Nhất thu hắn làm tiểu đệ.

Bọn hắn sẽ bị đá khỏi cuộc trò chuyện nhóm.

Chuyến đi lần này vẫn thú vị như vậy.

Đáng tiếc lần này không có việc viết lách, bản thân hắn cũng không thể tự mình ghi lại hành trình thú vị này.

Lần sau…

Nếu như còn có lần sau, hy vọng cũng đừng viết sách.

Dù sao hắn cũng chưa xem qua được bao nhiêu sách có liên quan tới thời kỳ Viễn Cổ, hắn căn bản sẽ không viết được.

Lục Thủy nắm tay Mộ Tuyết, hai người liếc nhìn nhau.

Sau đó khung cảnh xung quanh bắt đầu biến hóa.

Dường như sắp rơi vào trong vực sâu vô tận.

“Long Nhi.”

“Mê Nhi.”

“Gâu gâu!”

Lục Thủy vốn còn đang có chút cảm khái, nhất thời không muốn cảm khái nữa.

Bởi vì hắn phát hiện mình nghe thấy xưng hô Long Nhi như thế này, vậy mà lại không hề có cảm giác bài xích.

Bị những người này gọi tới quen rồi.

Quá kinh khủng.

Vẫn là mau chóng rời đi đi.

Mộ Tuyết ngược lại không có loại cảm giác xấu hổ này, nàng vẫy tay từ biệt với Cơ Tầm và Cửu.

Ầm ầm!Hai người trở lại thông đạo trong Mê Đô.

Lúc này, vết nứt trên thông đạo đã sớm biến mất.

“Lục Thiếu gia, đây chính là đã lấp đầy các vết nứt thế giới rồi sao?” Mộ Tuyết hơi kinh ngac.

Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với loại chuyện này, cảm giác có chút thần kỳ.

Mê Đô lại là thứ đồ đặc biệt như thế.

“Đúng vậy, Mê Đô sinh ra những vết nứt không hợp lý, sau đó cụ thể hóa trong thiên địa.

Có thể là bất cứ sự vật gì.

Không có nguồn gốc, thế giới không thể quy nạp được nó.

Cho nên vết nứt cứ tồn tại như vậy.

Mà chúng ta tiến vào Mê Đô, trở thành người hoặc vật trong Mê Đô.

Chẳng khác nào tạo cho Mê Đô một căn nguyên.

Thế giới tìm được đầu nguồn, sẽ lấp đầy, sửa chữa vết nứt.” Lục Thủy mở miệng giải thích.

Đại khái chính là như vậy.

Nhưng Mê Đô chính là Mê Đô, tất cả ảnh hưởng đều xuất hiện từ hư vô, bọn hắn chỉ lặp lại mọi thứ.

Đây chính là lí do vì sao chỉ có thể lặp lại, chỉ có thể nói những điều trong phạm vi cho phép.

Nếu không sẽ bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm.

Cũng giống như Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện.

Quyển sách này là do Mê Đô viết, mà Lục Thủy thì đến dò xét Mê Đô.

Thuận tiện trở thành Mê Đô.

Tất cả liền có căn nguyên.

Mộ Tuyết không xoắn xuýt những cái này nữa, nàng nhìn Lục Thủy cười nói:

“Long Nhi, bọn hắn giống như rất không nỡ rời bỏ chàng.”

“Mộ Tiểu thư vẫn nên gọi là phu quân thì hơn.” Lục Thủy nắm tay Mộ Tuyết đi về phía trước.

Nhìn xem còn có vết nứt nào khác không.

“Được rồi, phu quân đại nhân.” Mộ Tuyết cười:

“Gọi đại nhân gì đó, Lục Thiếu gia có phải càng vui vẻ hơn hay không?”

“Ta cảm thấy Mộ Tiểu thư vung cái kiều sẽ tốt hơn.” Lục Thủy bình tĩnh đáp.

“Hừ!” Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

“Trở về, cho ngươi nũng nịu.”

Lục Thủy: “...”

“Đúng rồi, chúng ta tham dự vào trong việc sáng lập Đạo Tông, liệu Đạo Tông sẽ có ghi chép nào liên quan hay không?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.

“Hẳn là không có.” Lục Thủy lắc đầu nói:

“Đạo Tông bây giờ đã không còn là Đạo Tông thời Viễn Cổ.

Hơn nữa, bọn hắn ngay cả người sáng lập Kiếm Nhất cũng không biết, những người kèm theo như chúng ta chắc chắn cũng không có ghi chép gì.

Hoặc là nói, ghi chép đã sớm bị thất lạc.

Cẩu Tử về sau ở Tiên Đình, sau khi Chân Thần mất, hẳn đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hơn nữa, tam đại thế lực tiêu vong, Đạo Tông xuống dốc, cuối cùng phân thành hai.

Sau đó, rất nhiều ghi chép đều biến mất.”

Có điều Lục Thủy cũng phát hiện một chuyện.

Kiếm Nhất chết rồi.

Đạo Tông vẫn là thế lực tối cường thời Viễn Cổ.

Ở mặt ngoài Đạo Tông không có cường giả Chí Cao, trên thực tế, phía sau bọn hắn còn có Lục.

“Vậy tổ huấn kia thì sao?” Mộ Tuyết hiếu kỳ hỏi:

“Nếu như là đúng, vậy Lục Thiếu gia có định đi giáo huấn người đã làm trái với tổ huấn một chút không?”

Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết, nói:

“Mộ Tiểu thư muốn thủ tiết sao?”

“Không, ta sẽ tự tử.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cười đáp.

Lục Thủy: “...”

Dáng vẻ còn rất tự hào.

Lục Thủy nắm tay Mộ Tuyết đi một hồi lâu cũng không gặp được vết nứt nào khác.

“Cảm giác sắp phải rời khỏi nơi này, xem ra nơi này chỉ có một vết nứt kia.” Lục Thủy nói khẽ.

Nói cách khác, Mê Đô ở đây thật ra rất bình thường.

Khó trách chỉ chiếm lấy một cánh cửa ở Thần Vực.

Cũng chỉ có người bảo hộ ở bên ngoài, chứ không trực tiếp trấn thủ ở trong Mê Đô.

Cơ Tầm bên kia còn mạnh hơn cái này không ít.

Có điều vết nứt ở đây giúp hắn hiểu được một chuyện.

Đó chính là Lục gia và Lục chắc chắn có quan hệ.

“Lục Thiếu gia, chúng ta sắp đi ra ngoài rồi sao?” Mộ Tuyết cũng cảm thấy, bọn nàng sắp phải rời khỏi nơi này.

Có điều, cửa giống như muốn tự mình mở ra.

May mắn là chuyện này đối với hai người mà nói là rất đơn giản.

Quả nhiên, những người khác tới đây, muốn rời đi bình an là vô cùng khó khăn.

Thông đạo này, khắp nơi đều là khí tức hủy diệt.

Căn bản không phải thứ sức mạnh Đại Đạo có thể đối kháng được.

Dù có thể tạm thời đối kháng, từ đó trốn vào vết nứt.

Nhưng khi vết nứt được lấp đầy sẽ đá người ra ngoài, đến lúc đó liền không có chỗ nào khác có thể tránh né, chỉ có thể mở cửa rời khỏi nơi này.

Mà rời khỏi đây so với việc giữ mạng ở đây còn khó khăn hơn, có thể nói là có vào không có ra.

Cũng chỉ người có sức mạnh đặc biệt như bọn hắn mới có thể tùy ý đi lại ở chỗ này, tùy ý rời khỏi, nếu không thì cần phải có đủ thực lực mới làm được tới bước này.

“Ừm.” Lục Thủy đáp một tiếng, sử dụng sức mạnh thiên địa, bắt đầu ngưng tụ ra cánh cửa rời khỏi nơi này.

Trước đó hắn đi ra từ cánh cửa Cơ Tầm ngưng tụ cho hắn, người trông coi lần này quả nhiên là không giống với Cơ Tầm.

Đối phương chỉ là trông coi vị trí của Mê Đô.

Chứ không phải Mê Đô.

Đối phương không thể ngưng tụ ra cánh cửa đi vào Mê Đô.

Nếu không cũng không đến mức không tiếp bọn hắn ra ngoài.

“Không biết bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi.” Lục Thủy nói.

Bọn hắn chạy ngược chạy xuôi với Kiếm Nhất, mặc dù chưa tới một tháng, nhưng chắc chắn là hơn nửa tháng.

“Thật ra rất thú vị, Cửu và Cơ Tầm, dáng vẻ rất ngây thơ.” Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.

Lục Thủy khẽ gật đầu, lúc kia đối với bọn họ mà nói hẳn là thời gian vui vẻ nhất đi.

Dù sao thì cái gì cũng không cần quản.

Thay đổi duy nhất, hẳn là tất cả mọi người đều mạnh lên.

Sau đó, trận chiến giết thần bắt đầu.

Sau khi Chân Thần ngã xuống, mọi thứ đều thay đổi.

Kiếm Nhất chết đi, Cơ Tầm trọng thương, không ra ngoài nữa.

Còn lại, đại khái cũng chỉ có một mình Lục.

Cuối cùng, Lục cũng lựa chọn cái chết.

Khi quyền hạn độc nhất ngưng tụ, có lẽ tất cả liền đi tới một kết cục đã định.

Chân Thần không chết, tu chân giới sẽ không có tương lai.

Nhưng không có Chân Thần, Hắc Bạch Song Vương sẽ tiếp tục thống trị thế giới.

Mà Mê Đô xuất hiện cũng là bởi vì quyền hạn độc nhất ngưng tụ, một người chiếm cứ mọi quyền hạn, thế giới kiểu gì cũng sẽ xuất hiện một vài biến hóa hoặc lỗ thủng nào đó, ít thì sẽ không ảnh hưởng tới những chuyện khác, nhưng lại có thể mang tới rất nhiều nguy hại cho thế giới.

Đây chính là Mê Đô.

Có điều hắn trải qua hai lần Mê Đô đều là do Kiếm Nhất triệu hoán ra.

Mặc dù Mê Đô vốn là tồn tại luôn có thể mang đến ảnh hưởng.

Nhưng chính là không có cách nào phủ nhận, cả hai lần đều là do Kiếm Nhất triệu hoán.

Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, Mê Đô giống như là rất coi trọng Kiếm Nhất vậy.

Luôn luôn có thể từ nơi sâu thẳm đáp lại triệu hoán của Kiếm Nhất.

Lục Thủy cũng rất tò mò, Mê Đô lần sau liệu có phải do Kiếm Nhất triệu hoán ra hay không.

Lúc này, cánh cửa đã ngưng tụ xong.

“Đi thôi, Mộ Tiểu thư, về nhà.” Lục Thủy nói.

“Nghe theo Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết kéo theo Lục Thủy, cười nói.

“Mộ Tiểu thư cái gì cũng nghe theo ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Gần đây ta thiếu một cuốn sổ, Mộ Tiểu thư có thể cho ta mượn cái của nàng để dùng không?”

“Không thể, ta còn ghi sổ sách ở trong đó, còn chưa tính xong.

Đêm nay trở về thì được.

Lục Thiếu gia nhớ nhắc ta.”

“Mộ Tiểu thư, nàng vừa nghe nhầm rồi.”

“Vậy qua mấy ngày nữa tính, Lục Thiếu gia lần sau nếu không biết nói chuyện thì nhớ đừng có nói chuyện, nếu không ta sẽ bắt đầu tính sổ.”

“...”

Nói rồi, hai người trực tiếp đi vào cánh cửa được ngưng tụ thành từ sức mạnh thiên địa.

Lục gia có Mê Đô như vậy, Lục Thủy nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Lục gia và Lục sẽ không có quan hệ gì.

Như vậy, giả sử Lục gia và Lục có quan hệ trực tiếp.

Vậy thì, cuối cùng Lục đã cưới ai?

Chậc chậc, vấn đề thật kích thích.

Bình Luận (0)
Comment