Người sáng lập Đạo Tông (3)
Thần Vực.
Gian phòng chứa lối vào Mê Đô.
“Hương Dụ Hương Dụ, lấy cho ta thêm chút thịt trâu.” Đông Phương Trà Trà kêu lên.
“Ta muốn ăn khoai tây.” Nhã Lâm cũng kêu lên.
Nhã Nguyệt nhìn mặt bàn một hồi, yên lặng nghe Nhã Lâm gọi tên món ăn.
Lúc này, trên bàn các nàng đã có đủ loại rau quả, đồ ăn.
Ở giữa có một cái nồi lớn, nước trong nồi có chút đỏ.
Là lẩu tẩm ớt.
Đúng vậy, Đông Phương Tra Tra dẫn người tới chỗ này ăn lẩu.
Chân Thần Duy Nhất giẫm lên Đông Phương Tra Tra, vẻ mặt tức giận.
“Nhân loại ngu xuẩn, thế mà lại ăn thịt đồng bọn dưới Thần Vực của ta.” Chân Thần Duy Nhất nói.
“Có cả điểm tâm nữa, là mẹ ta làm.” Đông Phương Tra Tra đưa cho Chân Thần Duy Nhất một miếng điểm tâm.
Chân Thần Duy Nhất nhận lấy điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Đồ của người phàm.
Hừ.
Chân Võ Chân Linh đang chuẩn bị ăn.
Bọn hắn đã chờ ở chỗ này sáu ngày.
Trà Trà Tiểu thư nói nồi lẩu ăn rất ngon, Thiếu gia và Thiếu Phu nhân mà ngửi thấy thấy, chắc chắn sẽ đi ra ăn.
Chân Võ Chân Linh tin sao?
Đương nhiên không tin.
Nhưng cũng không có cách nào, Thiếu gia và Thiếu Phu nhân còn không ra, Tộc trưởng sẽ tới đây mất.
Khi đó bọn hắn phải giải thích thế nào?
Về phần Thiếu gia và Thiếu Phu nhân liệu có xảy ra chuyện gì hay không…
Đương nhiên sẽ không.
Phải biết rằng hai vị kia là ai, một vị là thiên kiêu được công nhân là cao minh nhất tu chân giới, Lưu Hỏa.
Một vị thì được người người ngưỡng mộ, Tử Y Thần Nữ.
Kể cả bọn hắn có biết là xảy ra chuyện gì, đại khái cũng không có cách cứu người.
Lúc Hương Dụ bưng thịt trâu đi qua, bất chợt, từ trong cánh cửa có sương mù tràn ra.
Làn sương mù này nhanh chóng ngưng tụ lại.
Thành một cánh cửa lớn.
Vừa nhìn thấy cánh cửa này, Chân Võ Chân Linh liền biết Thiếu gia và Thiếu Phu nhân sắp trở về.
Khung cảnh này giống như ở Tịnh Thổ khi đó.
Mấy người Đông Phương Trà Trà cũng lập tức đứng lên.
“Lui xa một chút, nhỡ đâu có tình huống gì không đúng, chúng ta liền chạy.” Đông Phương Tra Tra lôi kéo Nhã Nguyệt Nhã Lâm lui lại.
Mấy người Hương Dụ cũng lui lại theo.
Có điều ánh mắt vẫn luôn ngó chừng cánh cửa bằng sương mù kia.
Dù là Chân Võ Chân Linh đã từng nhìn thấy cánh cửa này cũng không dám nói không có việc gì.
Trà Trà Tiểu thư không đáng tin cậy như thế vẫn còn có thể chạy khắp nơi ở tu chân giới.
Cũng không phải không có lý do.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi qua cánh cửa, cũng cảm thấy bản thân đã trở về nơi trước đó rời đi.
Là một cái phòng nhỏ.
Chung quanh không có cái gì, Mê Đô dưới chân cũng biến mất theo.
Có điều…
Mùi gì vậy?
Cảm giác có chút cay.
Hai người hơi nghi hoặc.
Sau đó, cả hai nhìn về phía trước, phát hiện ở đó có một cái nồi đang tỏa hơi.
Xung quanh toàn là đồ ăn.
Đây là…
Nồi lẩu à?
Thiên tài nào lại ăn lẩu trong Thần Vực vậy?
“Tỷ tỷ.”
Lúc này, Nhã Lâm chạy tới, trên đầu nàng vẫn là Thủy Vân Thú đang nằm.
Soạt!
Nhã Lâm trực tiếp ôm lấy đùi Mộ Tuyết nói:
“Tỷ tỷ, hai người thật sự trở về rồi sao?
Trà Trà tỷ tỷ nói, chúng ta ăn trước cửa ra vào là có thể dùng mùi vị hấp dẫn hai người đi ra.”
Mộ Tuyết một tay nhấc Thủy Vân Thú lên, một tay sờ đầu Nhã Lâm, cười nói:
“Vậy các ngươi đã ăn xong chưa?”
“Chưa, có điều ta vụng trộm để lại cho tỷ tỷ một chút thịt.” Nhã Lâm lập tức nói.
Nàng rất thích vụng trộm giấu đồ.
Mộ Tuyết thả Thủy Vân Thú vào trong tay Lục Thủy, sau đó liền mang theo Nhã Lâm đi ra bên ngoài.
“Chị dâu, ta chuẩn bị đũa sạch rồi.” Đông Phương Trà Trà lập tức lấy bát đũa ra, vẻ mặt đắc ý:
“Ta đã nói chị dâu và biểu đệ Lục Thủy đã nhiều ngày chưa ăn cơm, chắc chắn rất đói bụng.”
“Mộ Tuyết tỷ tỷ, anh rể.” Sắc mặt Nhã Nguyệt cũng mang theo ý cười.
Mặc dù Trà Trà tỷ tỷ vẫn luôn nói hai người họ chắc chắn sẽ không có việc gì.
Nhưng có lẽ là tinh thần Nhã Nguyệt không sánh bằng Trà Trà, cho nên vẫn rất là lo lắng.
Bây giờ thấy tỷ tỷ và anh rể không có việc gì mới bỏ xuống được tảng đá trong lòng.
Lục Thủy ngồi xuống, Mộ Tuyết đưa bát đũa cho hắn.
“Đã qua bao nhiêu ngày rồi?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Ở bên ngoài đã qua sáu ngày, chúng ta hôm qua đã ăn thịt vịt nướng, hôm trước thì ăn điểm tâm.” Đông Phương Trà Trà mở miệng đáp.
Lục Thủy hơi nghi hoặc, mình đã hỏi Đông Phương Tra Tra ăn cái gì sao?
Có điều cũng là sáu ngày.
Hắn thử cảm giác, tu vi đã lên 7.6.
Quả nhiên lại tấn thăng.
Qua sáu ngày nữa hẳn là có thể tiến vào Bát giai.
Khi đó hẳn là có thể tiến vào Mê Vu Chi Đô, đi xem Mê Đô chỗ Minh một cái.
Bất kể là Mê Đô này, hay là Mê Đô chỗ Cơ Tầm.
Ảnh hưởng đều không lớn.
Chỉ có Mê Đô chỗ Minh là có ảnh hưởng lớn nhất.
Cũng cho thấy rằng, Mê Đô mà hắn trông coi, còn sống.
Cụ thể là có chuyện gì xảy ra, cần tìm Minh hỏi rõ ràng.
Hẳn là cần phải đi một chuyến tới Mộ gia, như vậy dễ liên lạc hơn.
“Sao lại nhiều thịt trâu như vậy?” Mộ Tuyết nhìn đồ ăn trên bàn, rất tò mò hỏi.
“Đông Phương Tra Tra chắc là đã đem con trâu nuôi gần đây làm thịt rồi.” Lục Thủy nói.
Nếu không thì không thể có nhiều như vậy được.
Đông Phương Tra Tra có cái gì không làm được?
Còn có thể dâng hương cho khí linh, thắp cho trâu thêm một nén nhang không phải chuyện rất dễ dàng sao?
Người không biết còn tưởng rằng những khí linh kia trước đó đều đã bị Đông Phương Tra Tra xử lý.
Cuối cùng biến thành khí linh.
Nghĩ như vậy, dâng hương cũng là chuyện nên làm.
“Không phải, là nhờ Trà Trà nha.
Ăn nhiều thịt trâu là vì trâu muốn báo ân đời trước.” Đông Phương Trà Trà nói.
“Báo ân liền ăn trâu?” Nhã Nguyệt có chút không hiểu.
“Muốn nghĩ như vậy.” Đông Phương Trà Trà chân thành nói:
“Đời trước chúng ta khẳng định đã giúp đỡ người khác, giờ họ muốn làm trâu làm ngựa báo đáp cho chúng ta.
Nhưng đời này chúng ta không cưỡi ngựa, không chăn trâu cày đất.
Cũng chỉ có thể ăn thịt trâu thôi.
Như vậy bọn họ mới báo ân được.”
Nghe được lời này của Đông Phương Tra Tra, Lục Thủy bỏ đôi đũa trong tay xuống.
Nhất thời không ăn nổi.
Người kiếp trước muốn báo đáp Đông Phương Tra Tra quả thật không ít.
Đứng trước khả năng cực đoan này, bọn hắn cũng không quá muốn ăn nữa.
Nhã Nguyệt thì ngây cả người, có phải là có chỗ nào không đúng không?
“Nhân loại ngu xuẩn.” Chân Thần Duy Nhất giẫm lên người Đông Phương Trà Trà.
…
“Bọn hắn trở về rồi.”
Cửu ngồi tại chỗ, nhìn lên bầu trời nói:
“Mệnh lý thiên địa có xu hướng viên mãn.”
“Dựa theo logic bình thường mà nói.
Lục Thủy bọn hắn trở thành Mê Đô, cũng chính là thay thế Mê Đô trước đó.
Như vậy nếu như bây giờ gặp phải mấy người, thì mấy người có thể nhớ ra hắn không?
Hoặc là nhận ra hắn?” Nhị Trưởng lão hỏi.
Nếu như có thể, nàng cứ có cảm giác không đúng lắm.
“Không thể.” Cửu trực tiếp lắc đầu:
“Bất kể là hiện tại hay quá khứ.
Chúng ta đều không thể biết, Mê Đô mà chúng ta nhìn thấy rốt cuộc là ai.
Khi đó dù là ta, lúc nhìn thấy Mê Đô cũng không cách nào nhìn ra căn nguyên.
Bây giờ Mê Đô đã được tu sửa, dù vậy chúng ta vẫn không thể xác định được rốt cuộc là cái nào.
Chỉ có thể từ đó suy đoán.
Mê Đô chung quy vẫn là Mê Đô, bộ dáng của nó chung quy vẫn là bộ dáng ban đầu đó.”
“Nhưng chuyện của Mê Đô vẫn tồn tại như cũ.
Chúng ta không thể nhìn thấu bọn họ, nhưng người trở thành Mê Đô lại có thể nhìn thấu chúng ta.
Thậm chí biết chuyện của chúng ta lúc đó, biết suy nghĩ của chúng ta lúc đó.
Có một loại cảm giác bị bí mật nhìn trộm.” Cơ Tầm cúi đầu nói.
Có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.