Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1377 - Chương 1375: Quần Áo Là Thứ Có Thể Xé (1)

Chương 1375: Quần áo là thứ có thể xé (1) Chương 1375: Quần áo là thứ có thể xé (1)

Quần áo là thứ có thể xé (1)

Khi còn trẻ, ai cũng từng có khoảng thời gian ngây ngô.

Vốn dĩ đã qua rồi, nhưng đột nhiên lại có người lật nó lại.

Cảm giác lúc đó cực kỳ tệ.

“Cũng không tệ lắm.”

Cửu ngồi ở trên không, quơ quơ chân cười nói:

“Ta cũng có thể lật lại những chuyện của bọn họ, thậm chí còn nhiều hơn như thế nữa.”

Cơ Tầm trầm mặc không nói gì cả, nàng chỉ là một tàn hồn đã mất đi rất nhiều ký ức mà thôi.

Không cần phải quan tâm quá nhiều tới những chuyện này.

“Lục gia cũng có Mê Đô.

Điều này có phải đồng nghĩa với việc Lục gia đã tồn tại từ thời kỳ Viễn Cổ rồi hay không?”

Nhị trưởng lão hỏi Cửu.

“Không phải.”

Cửu trực tiếp lắc đầu nói:

“Lục gia đúng là người ghi chép quyển sách kia, nhưng mà lúc đó không có tam đại thế lực thời Viễn Cổ, Tu Chân Giới đã xuống dốc.

Cho nên, tuyến thời gian của nó có lẽ nằm sau cuộc đại chiến thời kỳ Viễn Cổ.”

“Vậy thì tại sao tiền bối Cơ Tầm lại hỏi chuyện tổ huấn?”

Nhị trưởng lão hỏi tiếp.

Nếu như Lục gia không liên quan gì tới thời kỳ Viễn Cổ, thì thân là người của thời kỳ Viễn Cổ - Cơ Tầm, tại sao lại hỏi về chuyện tổ huấn?

Chuyện này hoàn toàn không bình thường một chút nào cả.

“Bí mật.”

Cửu nói thẳng.

“Khi nào ngươi mới bị tiêu thất?”

“Tiểu Tiểu Đình, có phải ngươi nghĩ rằng, khi ta biến mất, ta sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả mọi chuyện đúng không?”

Nhị trưởng lão nói:

“Không đúng à?”

“Đương nhiên là phải rồi.”

Cửu xoa xoa đầu của Nhị trưởng lão, nàng cười nói:

“Ai kêu Tiểu Tiểu đáng yêu như thế chứ.

Đúng rồi, mẹ của ngươi có phải cũng dễ thương giống như ngươi không?”

“Không dễ thương như ta.”

Nhị trưởng lão trực tiếp nói.

Nàng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

“Mẹ của ta rất cao, nàng theo phong cách gợi cảm.”

Cửu nhảy xuống mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin nói:

“Lúc ta vẫn còn cao lớn, ta là người đẹp nhất thiên hạ, gợi cảm nhất thiên hạ, có đúng không hả Cơ Tầm?”

Cơ Tầm nhìn Cửu rồi nhẹ nhàng nói:

“Quên rồi.”

Cửu:

“...”

“Thịt bò ngon quá đi.”

Mộ Tuyết vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện với Lục Thủy.

“Nhớ tới những người mà ngươi đã từng cứu ở kiếp trước, cứ vậy mà làm thịt bọn họ.”

Lục Thủy bình thản nói.

“Hình như ta cũng chẳng cứu ai cả, ta cảm thấy mình chỉ có ân với mỗi Lục thiếu gia mà thôi.”

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi nhẹ giọng nói.

“Không phải là ta có ân với Mộ tiểu thư à?”

Lục Thủy cảm thấy mình đã nuông chiều một cô gái ngoan ngoãn như Mộ Tuyết, thành một thùng thuốc nổ luôn rồi.

Mộ Tuyết cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nàng gật đầu một cái rồi nhỏ giọng nói:

“Lục thiếu gia muốn ta ăn miếng thịt kia à?”

Lục Thủy nhìn chằm chằm Mộ Tuyết, nhỏ giọng nói:

“Có thể chiên nó với dầu được không?

Mộ tiểu thư quá gầy rồi, thịt ở bắp đùi cũng không được nhiều.

Nếu như tháo nó ra, có khi nào sẽ ảnh hưởng tới việc đi đường của Mộ tiểu thư không?”

Mộ Tuyết híp mắt nhìn Lục Thủy, cười nói:

“Không ảnh hưởng tới việc đi đường của ta, nhưng mà nó sẽ ảnh hưởng tới việc đi đường của Lục thiếu gia.

Lục thiếu gia có lẽ sẽ mất luôn cả hai cái đùi.”

“Ta vẫn còn hai cánh tay, ta có thể trồng chuối để đi.”

Lục Thủy đưa cánh tay ra rồi nói.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nàng có hơi tức giận, muốn đưa tay ra tháo bỏ Lục Thủy.

Đáng tiếc là ở đây có quá nhiều người.

Chỉ có thể đánh hắn hai cái mà thôi.

“Lục thiếu gia, buổi tối ngủ một mình đừng có lén khóc đó.”

Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng.

Lục Thủy khinh thường.

Hắn có thể triệu hoán Răng Thần, thân là tín đồ trung thành của nàng, Răng Thần chắc chắn sẽ bảo vệ hắn.

Còn Mộ tiểu thư.

Thôi bỏ đi…

Lục Thủy nhìn xung quanh, hắn phát hiện Mộ Tuyết vẫn đang nhìn hắn.

Nhìn chằm chằm!!!

Coi như nàng lợi hại.

Lúc này, bọn họ đang đi ra bên ngoài.

Bọn họ phải rời khỏi Thần Vực.

Trước khi rời đi, Chân Thần Duy Nhất nhìn mọi người rồi nói:

“Nhân loại ngu xuẩn, các ngươi đã trở thành những kẻ bị Thần Vực ghét bỏ.”

“Chúng ta không thể tới đây nữa sao?”

Nhã Lâm tò mò hỏi.

Chân Thần Duy Nhất nhìn Nhã Lâm, sau đó lại quay đầu đi.

“Chúng ta quay về thôi.”

Nhã Nguyệt nói khẽ.

Lúc này, nhóm người Lục Thủy đang trên đường rời khỏi Thần Vực.

Chân Thần Duy Nhất nhìn bọn họ rời đi, nàng nhìn Thần Vực vốn dĩ đang náo nhiệt dần quay trở lại trạng thái vắng vẻ.

Nàng nhìn Thần Vực vốn dĩ đang ồn ào bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh.

Nàng chau mày lại.

Hừ!

Một đám nhân loại vậy mà lại dám khinh nhờn Thần Vực.

Thân là Chân Thần trưởng thành, nàng hoàn toàn không cần có nhân loại ở đây, việc đó sẽ làm ảnh hưởng tới Thần Vực của nàng.

Chỉ là yên tĩnh đi thôi mà, nàng vẫn có thể tiếp tục quan sát tôm cá.

Chân Thần Duy Nhất nhìn chằm chằm vào viện tử đã không còn bóng người nào, nàng thoát dừng lại, nàng muốn quay về học tập.

Có điều, ngay lúc nàng định rời đi, thì đột nhiên có một tiếng ầm vang lên!

Một bóng người rơi xuống.

Là Đông Phương Trà Trà.

“Ta phát hiện ra một chuyện.”

Đông Phương Trà Trà nhìn Chân Thần Duy Nhất rồi nói:

“Hình như mẹ của ta mới làm điểm tâm ngọt, ta sẽ mời ngươi ăn.

Nhưng mà, ngươi không được phép đánh ta.

Nếu như cha mẹ ta cảm thấy ta dễ bị ức hiếp, thì khi tâm trạng không tốt, bọn họ sẽ tìm tới ta để trút giận.”

Đông Phương Trà Trà nói xong liền kéo Chân Thần Duy Nhất đi ra bên ngoài:

“Ta nói cho ngươi biết, điểm tâm ngọt mà mẹ ta làm cực kỳ ngon luôn đó.”

Chân Thần Duy Nhất phát hiện mình vậy mà lại bị một tên nhân loại ngu xuẩn dắt đi, nàng tức giận nói:

“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi đang mạo phạm Chân Thần.”

Ầm!

Đông Phương Trà Trà bay thẳng ra ngoài.

Chân Thần Duy Nhất hừ lạnh một cái, nhưng nàng vẫn đi ra ngoài.

Nếu như nhân loại đã có mong ước như thế, thì nàng đương nhiên là sẽ thỏa mãn bọn họ rồi.

Mộ Tuyết thấy Trả Trà bay ra ngoài thì mỉm cười nói.

“Lục thiếu gia, tại sao ngươi lại chán ghét Trà Trà tới như vậy?”

Mộ Tuyết dắt lấy tay của Nhã Lâm đi bên cạnh Lục Thủy, nói:

“Có đôi khi, Trà Trà khiến cho người ta rất thích.”

“Ha ha.”

Lục Thủy chỉ cười ha ha.

Chỉ cần nhìn thấy Đông Phương Tra Tra là hắn đã thấy chướng mắt rồi.

Bình Luận (0)
Comment