Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1386 - Chương 1384: Lục Tiểu Hữu Là Người Của Chúng Ta (3)

Chương 1384: Lục tiểu hữu là người của chúng ta (3) Chương 1384: Lục tiểu hữu là người của chúng ta (3)

Lục tiểu hữu là người của chúng ta (3)

Mộ Tuyết đi chơi cùng mấy người Đông Phương Trà Trà rồi, Lục Thủy liền có đủ không gian.

Hắn trước tiên đi tìm cha vợ.

Hôm nay hắn có thể tấn thăng lên 8.2, thực lực lại mạnh thêm một phần.

Đến sau đó đại khái là dựa vào tu vi hành động.

Nếu như từ Mê Đô đi ra, vậy hẳn tu vi có thể lên Cửu giai.

“Lục Thiếu gia lần này đi vào sẽ mất khoảng mấy ngày?” Mộ Trạch nghe Lục Thủy nói, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Nói cách khác, chuyện lần này còn lâu mới đơn giản như vậy.

Căn bản không phải là liên hệ với Minh, mà là muốn trực tiếp xử lý chuyện phía sau Minh sao?

Cái này có hơi nhanh, khiến hắn trở tay không kịp.

“Ừm.” Lục Thủy gật đầu, nói:

“Sau đó muốn sắp xếp thế nào, vậy phải xem cha vợ.”

“Thế nhưng Mộ Tuyết bên kia thì phải giải thích thế nào?” Mộ Trạch có chút lo lắng

Một khi Mộ Tuyết cảm thấy không đúng, vậy thì có khả năng sẽ nói cho Lục gia.

Đến lúc đó căn bản không có cách nói rõ ràng.

Lục Thủy thật sự phải biến mất một đoạn thời gian.

“Không cần lo lắng, Mộ Tuyết bên kia ta đã nói rồi.” Lục Thủy nhìn cha vợ, nói:

“Lấy bừa một lí do, nàng cũng tin.

Sẽ không nói cho cha mẹ ta.

Chân Võ Chân Linh cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Vấn đề không lớn.

Cho nên tùy tiện bịa một cái, nói là mang theo ta bế quan nghiên cứu cờ vâychi đạo.

Ừm, cái này rất hợp lý.”

Mộ Trạch: “...”

Hợp lý chỗ nào?

“Lục Thiếu gia là đã nói cho Mộ Tuyết tình huống của bản thân sao?” Mộ Trạch có chút tò mò.

“Cha vợ đang quan tâm Mộ Tuyết sao?” Lục Thủy hỏi lại.

“Loại chuyện này khiến ta cảm thấy có chút ly kỳ, nói ra thật sự không có vấn đề gì sao?” Mộ Trạch hỏi.

Một người bình thường, cùng một kiêu tử của thời đại, độc nhất vạn vật.

Nhìn thế nào cũng có cảm giác không đúng lắm.

“Cha vợ không hiểu rõ Mộ Tuyết.” Lục Thủy nói.

“Có Lục Thiếu gia hiểu rõ chẳng phải là đủ rồi sao?

Những người khác hiểu hay không, đều không quan trọng.” Mộ Trạch nói.

Lục Thủy nhìn Mộ Trạch cười cười, cha vợ nói chuyện chính là rất hợp tai.

Hắn rất thích nghe.

Kiếp trước quả thật đã bỏ lỡ.

Chưa bao giờ nghĩ tới cha vợ lại tốt như vậy.

Có điều hắn không giải thích quá nhiều, tóm lại cha vợ muốn nói với bên ngoài thế nào cũng không đáng kể.

Dù sao thì Mộ Tuyết bên kia cũng không có vấn đề, bản thân hắn đừng làm trễ nải thời gian là được.

Rất nhanh sau đó, hai người đã đi tới trước Khởi Nguyên Thạch.

Lúc này, Khởi Nguyên Thạch vẫn đang lóe sáng như cũ, giống như có tin chờ.

Là tin thỉnh cầu của Minh, Lục Thủy và Mộ Trạch đều biết.

“Lục Thiếu gia không đợi đến lúc mạnh hơn một chút mới xử lý chuyện phía sau MInh sao?” Mộ Trạch hỏi.

“Bây giờ ta đã Bát giai, người dưới Chí Cao, không ai là đối thủ của ta.

Mà ba người Đế Tôn, mặc dù là Chí Cao, nhưng khôi phục quá ít, phần lớn bọn hắn đều dùng quyền năng khôi phục, những thứ này đối với ta không có tác dụng gì.

Cho nên, trên lý thuyết, có sức đánh một trận.

Thực sự không được thì đợi thêm mười ngày, mười ngày sau ta sẽ tấn thăng Cửu giai Chứng Đạo.

Khi đó liền không có cái gì cần để ý nữa.

Nhất là khi đó, uy năng Cửu giai của ta có thể sẽ trở về.

Trước mắt, ta ở Bát giai, thiên địa gọt đã có chút bất động rồi.

Gọt rất miễn cưỡng.

Cực hạn ở Bát giai.” Lục Thủy mở miệng giải thích.

Mộ Trạch nghe mà có chút hoang mang, hắn cảm thấy chính mình có lẽ không thể nghe hiểu Lục Thủy đang nói cái gì.

Cái gì là gọt bất động?

Đương nhiên, cái này nghe không hiểu không quan trọng.

Có nhiều thứ rất dễ hiểu.

Đó chính là, Lục Thủy, Bát giai.

Mới cách Thất giai có bao lâu.

Hình như một tháng còn chưa tới, sao lại có thể tấn thăng nhanh như vậy?

Hơn nữa, lên Cửu giai chỉ cần mười ngày?

Không phải tu vi càng cao thì tấn thăng càng chậm sao?

Sao hắn lại cảm thấy Lục Thủy tu vi càng cao thì tấn thăng càng nhanh?

Cái này hợp lý sao?

Hơn nữa, Bát giai Vấn Đạo liền vô địch?

“Lục Thiếu gia nói là không có địch thủ, là bao gồm của Đại Trưởng lão Lục gia sao?” Mộ Trạch thử hỏi.

Lục Thủy nhảy tới đi sang bên cạnh Khởi Nguyên Thạch, quay đầu nhìn Mộ Trạch một cái, nói:

“Đương nhiên bao gồm.”

Mộ Trạch không nói thêm gì nữa.

Cái này hoàn toàn vượt qua nhận biết của hắn.

Cho nên, người trước mắt hắn này, rốt cuộc là mạnh bao nhiêu?

Bát giai Vấn Đạo đã có thể mạnh tới mức nào, nếu tấn thăng nữa…

Hắn đột nhiên phát hiện, có vài người thực lực so với tưởng tượng còn xa hơn, không cách nào chạm đến được.

Hắn thậm chí còn không cách nào tưởng tượng ra, độ cao của Lục Thủy là ở chỗ nào.

Chí Cao…

Hắn cũng không biết đây là gì.

Lục Thủy không nói thêm gì nữa, mà chạm vào Khởi Nguyên Thạch.

Sau đó, hắn liền đi vào trong Khởi Nguyên Thạch.

Hắn không định tới chỗ của Minh qua thông đạo này.

Bởi vì có chút bất khả thi.

Cuối cùng vẫn sẽ bị chặn đường.

Vẫn cần phải đi qua từ Mê Vụ Chi Đô.

Có điều có thể mượn nhờ ánh mắt của Minh để nhìn tới chỗ Mê Đô, đường nhiên, cũng không cần thiết.

Chỉ cần lấy được đủ tin tức ở đây là được.

Sau đó mở ra cửa lớn tới Mê Vụ Chi Đô, đi về phía hòn đảo trước đó.

Chỗ Mê Đô hẳn chính là chỗ ở gần đó.

Đi vào bên trong phòng, Lục Thủy phát hiện nơi này sáng hơn rất nhiều.

Phía bên kia cánh cửa cũng phát ra ánh sáng.

“Lục tiểu hữu?” Giọng nói của MInh vang lên.

“Là ta.” Lục Thủy khẽ gật đầu, nói:

“Ngươi nhớ ra rồi?”

Hắn lấy ra ghế cao, ngồi xuống.

“Ừm.” Trong giọng nói của Minh mang theo vài phần khẳng định:

“Mặc dù không nhớ ra hoàn toàn, nhưng cũng không sai khác lắm.

Ta đã hiểu rõ Lục để cho ta thủ cái gì, cũng đã rõ tại sao lại muốn ta trông coi.

Lại càng nhớ rõ vào khoảnh khắc cuối cùng đó, nói chuyện với Lục.

Hắn để ta chờ ở chỗ này.”

“Nơi này là chỉ Mộ gia sao?” Lục Thủy tò mò hỏi.

Mộ gia thế nhưng không có người đối phương muốn đợi.

Minh tám chín phần mười cũng đang đợi Lục Lai Sự.

Kiếp trước không có Lục Lai Sự, cho nên cả đám đều không chờ được người.

Hắn cũng không có đi thay mặt ai, mà vẫn luôn ở Lục gia.

“Cũng không phải vậy, nơi này là chỉ Mê Đô, thông đạo này là để cho ta liên lạc với bên ngoài.

Đây là thông đạo duy nhất chúng ta có thể dùng để liên lạc với bên ngoài.

Có đôi khi cũng là một loại hy vọng.

Không có thông đạo này, ta có lẽ sẽ không thể kiên trì tới tận giờ.

May mắn là kiên trì được, còn nghe được người đáp lại.

Có thể nghe được người đáp lại, cơ bản chẳng khác nào đã đợi được người.” Minh mở miệng nói.

“Ngươi cũng đang đợi một người?

Ngươi biết người đó là ai không?” Lục Thủy hỏi.

Tất cả mọi người đều đang đợi một người, nhưng không ai biết người này là ai.

Chờ không tới, cuối cùng vẫn là một ẩn số.

Từng người đều tựa như đang đánh cược vậy.

“Không biết, chỉ là Lục nói với ta rằng, chờ chút đi.

Chờ đến khi có một người tìm tới ta, đợi đến khi có một người đáp lại ta.

Ta không biết người này là ai, không biết người này là nam hay nữ.

Không biết đối phương có năng lực gì.

Nhưng Lục nói cho ta biết, người này nhất định có thể xử lý Mê Đô chỗ ta.

Bây giờ ta không biết Lục tiểu hữu có phải người này hay không.

Nhưng ta nguyện ý tin tưởng, Lục tiểu hữu ngươi chính là người này.” Giọng nói của Minh vang lên.

Bình Luận (0)
Comment