Lục tiểu hữu là người của chúng ta (2)
Lát sau…
Lục Thủy đi tới chỗ sân nhỏ của Mộ Tuyết.
Đến nơi này, Mộ Trạch và dì Đường liền cùng rời đi, về chỗ ở của mình.
Đông Phương Tra Tra cũng mang theo Nhã Nguyệt và Nhã Lâm rời đi.
Ngồi một ngày xe, chị dâu khẳng định là khó chịu.
Hơn nữa, đến ban đêm mẹ liền không thích nàng, cho nên chị dâu đã thành hôn chắc chắn cũng thế.
Có điều trước khi đi, Nhã Lâm vẫn để lại đồ ăn vặt.
Là nàng giấu được.
Chân Võ Chân Linh tự nhiên cũng không dám ở lại.
Thiếu gia và Thiếu Phu nhân ở một chỗ, ai dám tùy tiện tới gần?
Có điều gian phòng vẫn luôn được quét dọn thật sạch.
Nhìn từng người rời đi, trong lòng Lục Thủy có chút nặng nề, thật ra hôm nay hắn rất hy vọng mấy người Nhã Lâm này lôi kéo Mộ Tuyết đi dạo phố.
Như vậy hắn liền cực kỳ vui vẻ.
“Lục Thiếu gia nghĩ gì thế?
Có phải là đang nghĩ cách để mấy người Trà Trà kéo ta đi dạo phố hay không?” Mộ Tuyết đi tới bên cạnh Lục Thủy, trợn tròn mắt cười hỏi.
“Mộ Tiểu thư cứ nói đùa.” Lục Thủy nghiêm túc nói:
“Lúc vừa mới lên tới nơi, nghe cha vợ nói trên đường đi có không ít chỗ bán điểm tâm ngon, ta nghĩ cùng Mộ Tuyết đi ăn một chút cũng tốt.
Dù sao thì trước đó vẫn luôn ăn mì tôm.
Vừa mới gả vào đã chỉ ăn mì tôm.”
“Không bạc đãi nha.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, duy trì ý cười.
“Trên bàn cờ, Lục Thiếu gia vẫn rất chiếu cố ta, vì để ta không tốn đầu óc suy nghĩ, đánh bại ta nhanh gọn.
Một đường chiếu cố luôn.
Nói ra cũng khiến người khác cảm động tới chảy nước mắt.
Nói rằng Lục Thiếu gia là người chồng điển hình.
Không cả để cho vợ cả động não.”
Lục Thủy: “...” chủ yếu là ngồi xe lửa mệt mỏi, không muốn Mộ Tiểu thư hao tổn tâm trí.
Mộ Tuyết cũng không chất vấn thêm về cái này, mà hiếu kỳ hỏi một câu:
“Lục Thiếu gia đã luyện thể tới tầng thứ mấy rồi?”
“...”
Đã đạt tới độ hoàn hảo.
Không gì không phá được.
Mộ Tiểu thư, nắm đấm trắng nhỏ nhắn của nàng không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì dành cho ta.
Lát sau.
Trong phòng, tử quang lập lòe ánh lên, tiếng rầm vang cũng vang lên theo từ bên ngoài.
Chỉ là người bên ngoài đã không phát hiện được, cũng không cách nào nhìn thấy ánh sáng lóe lên.
Sáng sớm.
Lục Thủy ngồi bên giường, cảm giác giường này thật mên.
Suýt chút nữa hôm nay đã phải ngồi xe lăn ăn cơm, còn may co được dãn được, giúp hắn làm giảm không ít tổn thương.
Đương nhiên, tối hôm qua cuối cùng hắn chuyển ra chỗ cha vợ.
Nói ở tổ địa nguy hiểm vạn phần, ngày mai hắn muốn bài ưu giải nạn giúp cha vợ, dạy cha vợ đánh cờ vây.
Tại sao lại là đánh cờ vây?
Thuận mồm.
Mộ Tuyết thân là thùng thuốc nổ, chung quy vẫn là thê tử hiền lành.
Tối hôm qua trong cơn giận dữ đã đánh gãy tay đánh cờ của hắn, buổi sáng lại thân mật ôm hắn.
Vì vậy, tối hôm qua có một số việc không cách nào dùng tay được, cảm giác có chút tiếc nuối.
“Tay Lục Thiếu gia động được không?” Mộ Tuyết ngồi một bên nhìn Lục Thủy.
Mộ Tuyết mặc cũng không nhiều, có điều chẳng thấy cái gì cả.
Cố ý.
“Có thể động, làm việc rất tốt.” Lục Thủy giật giật tay, gật đầu đáp.
“Cái kia…” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
“Tối hôm qua chuyện chưa làm được, có muốn bổ sung bây giừo không?”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
“Cũng không phải không được.”
Nghe thấy lời Lục Thủy nói, Mộ Tuyết lập tức giơ bàn tay nhỏ ra phía trước, sau đó cầm lên quân cờ, nói:
“Vậy chúng ta lại đánh một ván cờ đi.”
Nhìn con cờ ca rô đột nhiên xuất hiện, Lục Thủy không chút kinh ngạc, chân thành nói:
“Tới đi.”
Chưa tới một phút đồng hồ sau.
Cộc!
Lục Thủy hạ cờ, Ngũ Tử Liên Châu.
Vẻ mặt hắn ngạo mạn, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không ai bì nổi mình nhìn Mộ Tuyết, phát ra âm thanh của cường giả:
“Mộ Tiểu thư, ngươi thua rồi.”
Mộ Tuyết nhìn bàn cờ, bĩu môi, tức giận nhìn về phía Lục Thủy:
“Lục Thiếu gia, ngươi thế mà còn dám thắng ta.”
“Bản tọa có gì không dám?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết nói.
Nghe được câu này, Mộ Tuyết trực tiếp nhào về phía Lục Thủy:
“Lục Thiếu gia, ta phải liều mạng với ngươi.
Ngươi không thể để cho ta thắng một lần được sao?”
…
Trời sáng rõ, Lục Thủy ngồi trong đình đọc sách.
Lúc đầu, mọi chuyện đều rất tốt.
Đánh một trận cờ ca rô.
Trên người nhiều thêm bảy dấu răng.
Có thể dùng để triệu hoán Nha Thần, không biết Nha Thần gần đây tính tình có tốt hay không?
Có điều thân là một tín đồ thành tín, hắn sẽ khiến cho tâm tình Nha Thần tốt lên.
Chỉ cần không đánh cờ ca rô.
Đang xem sách, Lục Thủy bỗng thấy Mộ Tuyết đoan trang đi tới, giống như một tiểu thư khuê các vậy.
“Lục Thiếu gia, ta đã hỏi dì Đường rồi, gần đây có vẻ như không cần phải đi ra ngoài.
Cho nên chỉ có thể ở đây cùng mấy người Nhã Nguyệt chơi mấy ngày.” Mộ Tuyết ngồi ở phía đối diện Lục Thủy, nói:
“Vậy ngươi cùng phụ thân đánh cờ, đừng có mười ngày nửa tháng là được.”
Lục Thủy suy nghĩ một chút, nói:
“Hẳn là không cần.”
Mê Đô bình thường đều mất sáu ngày, cho nên chỉ cần tám ngày là đủ rồi.
Mộ Tuyết ngồi xuống bên cạnh Lục Thủy, áp gò má tới gần, nói:
“Lục Thiếu gia, thê tử nhà mình hiền lành như vậy, liệu chàng có không kìm lòng được mà hôn một chút không?”
Lục Thủy nhẹ nhàng đụng lên gương mặt Mộ Tuyết một cái, nói:
“Có vị ngọt.”
“Đương nhiên.” Mộ Tuyết cười cười, nói:
“Ta ở chỗ Lục Thiếu gia chính là đã trở thành một thùng mật.
Không phải thùng thuốc nổ nha.”
“Mộ Tiểu thư cho dù là thùng thuốc nổ, thì cũng là một thùng thuốc nổ ngọt ngào.
Nổ lên, cả thế giới đều ngọt.
Sáng chói mà mỹ lệ, khiến người ta tim đập chân run, khó quên nổi.
Là phong cảnh đẹp nhất nơi đây.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói.
Nghe được mấy câu này, Mộ Tuyết liền đung đưa thân thể, mặt tràn đầy ý cười:
“Dựa vào Lục Thiếu gia hôm nay biểu hiện tốt như vậy, ta không cùng Lục Thiếu gia đánh cờ ca rô nữa.”
“Vậy ta không được trải nghiệm cảm giác thua cờ rồi sao?” Lục Thủy hỏi.
Mộ Tuyết trừng Lục Thủy một cái:
“Không chấp nhặt với chàng, ta muốn đi tìm Trà Trà các nàng.”