Lục tiểu hữu là người của chúng ta (1)
Tối hôm đó.
“Thiếu gia, Thiếu Phu nhân, đến rồi.” Chân Võ ở một bên nhắc nhở.
Lúc này, Lục Thủy và Mộ Tuyết đang đánh cờ.
Đánh cờ vây sao?
Không, là cờ ca rô.
Lục Thủy đã xem một giáo trình.
Có thể thắng liên tục.
Gọi là tam giác gì đó, tóm lại là rất dễ thắng.
“Lục Thiếu gia lại thắng thêm một ván, ta ghi sổ Lục Thiếu gia một chút.” Mộ Tuyết mở sổ ra, ghi lại.
Sau khi Lục Thủy cảm nhận thực lực của mình đại khái ở Bát giai thì không chú ý tới sự biến hóa trong thực lực nữa.
Dù sao thì cũng đều như vậy.
Cho nên nhàm chán, hai người liền tâm huyết dâng trào, muốn đi đánh cờ.
Cờ vây quá phức tạp, mất rất nhiều thời gian.
Cờ ca rô nhanh hơn nhiều.
Cho nên, bọn hắn liền ngồi đánh cờ ca rô, Mộ Tuyết ban đầu nhiệt tình mười phần.
Sau đó, Lục Thủy liền cho nàng thấy thế nào gọi là giang hồ hiểm ác.
Thật sự cho rằng hắn sẽ dễ dãi sao?
Không, trước phải để cho nàng tuyệt vọng, sau đó mới nhường.
Như vậy mới có thể thể hiện được rằng hắn sốt ruột ái thê.
Rõ ràng có thể thắng, nhưng lại cố ý thua.
Chỉ là…
Hạ cờ hạ cờ, Mộ Tuyết đã sắp bùng nổ.
Aiz.
Cảm giác kết cục sẽ không được tốt.
Sau đó suy nghĩ kĩ một chút, nếu đã không có được kết cục tốt đẹp, vậy dứt khoát không kết thúc đi.
Bốp!.
Mộ Tuyết đóng lại cuốn sổ, cười nói với Lục Thủy.
“Lục Thiếu gia, đêm nay chúng ta tính sổ sách.”
Lục Thủy: “...”
Hắn cảm thấy ở giữa có khả năng đã có hiểu lầm gì rồi.
Có điều còn chưa chờ hắn giải thích gì, Mộ Tuyết đã kéo tay hắn xuống xe lửa.
Bây giờ, xe lửa đã đỗ lại.
Đã đến Mộ gia.
“Tỷ tỷ.”
Vừa xuống xe lửa, Nhã Lâm đã chạy nhào tới ôm lấy Mộ Tuyết.
Ôm đùi.
Lục Thủy nhìn chằm chằm Nhã Lâm, tự hỏi sao tiểu nha đầu này vẫn còn thấp như thế?
Ngày nào ôm đùi Mộ Tuyết.
Có điều Lục Thủy cảm thấy, bắp đùi nhiều thịt vẫn tốt hơn một chút.
Lúc bị đập vào sẽ đau nhức.
Để Mộ Tuyết cảm nhận đau khổ,
Sau đó, Nhã Nguyệt và Đông Phương Tra Tra cũng chạy tới.
Lục Thủy tự nhiên cũng nhìn thấy cha vợ.
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao, cha vợ vậy mà lại tới đây.
Đây là đã xảy ra chuyện lớn gì, không chờ nổi nữa sao?
Lục Thủy nghĩ đúng rồi.
Chờ đến khi cả đám người cùng đi về phía Mộ gia.
Mộ Trạch liền đi tới cạnh Lục Thủy, hai người đi ở phía sau bắt đầu nói chuyện.
Lần này Mộ Tuyết tới Mộ gia không dám chậm trễ chút nào.
Bây giờ Mộ Tuyết mặc dù là trở về nhà, nhưng đối với Mộ gia mà nói, Mộ Tuyết đã trở thành khách.
Những người khác không dám bất kính.
Đương nhiên, cũng không có ai dám bất kính, dù sao cũng có rất nhiều người chứng kiến tình huống ngày hôn lễ hôm đó.
Cảm giác phi thường cao minh.
Nào dám nói ra chút lời đàm tiếu nào.
Lục gia quá khủng bố.
“Khởi Nguyên Thạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Lục Thủy mở miệng hỏi.
Bọn hắn đi ở phía sau, âm thanh không lớn.
Có điều Lục Thủy cũng không để ý gì.
Trước kia còn lo lắng Mộ Tuyết nghe được, bây giờ thì hoàn toàn không lo lắng.
Làm cái gì cũng quang minh chính đại.
Không cần che giấu.
Quả nhiên, như vậy vẫn dễ chịu hơn chút, đối với loại chuyện này, Mộ Tuyết tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản hắn.
A.
Hắn làm gì, Mộ Tuyết hình như cũng chưa từng ngăn cản qua.
Ngay cả lúc giải phẫu động vật giống cái, thường xuyên gặp trở ngại.
Khi đó rất ảnh hưởng tới nghiên cứu, nhưng hắn dành nhiều thời gian, cũng không sợ Mộ Tuyết kéo thời gian của hắn.
Nếu không mật thất liền nổ.
Mất trắng nghiên cứu.
Thùng thuốc nổ.
Lắc hai lần liền nổ.
Có đôi khi tương đối hiếu kỳ, hắn cũng sẽ đặc biệt đi lắc hai lần.
Xem xem có nổ hay không.
Kết quả nha…
Không có gì đáng nhắc lại, thí nghiệm mà, đôi khi sẽ phải chịu lấy rủi ro.
Vấn đề không lớn.
“Minh đã thức tỉnh, hắn có thể đối thoại được.
Nhưng thông đạo bị quấy rối rồi, ta không thể liên lạc với hắn tiến hành đối thoại được.
Cho nên chỉ có thể nhờ Lục Thiếu gia đi xem một chút.” Mộ Trạch mở miệng nói.
Chuyện phía sau Minh có ảnh hưởng to lớn, Mộ Trạch cũng rất để ý.
Mộ gia không mạnh, ở trước mặt Minh thì chỉ là một đứa trẻ không có chút lực nào, cho nên việc liên quan đến chuyện phía sau Minh, hắn cũng rất để ý.
Bởi vì chỉ hơi không cẩn thân, liền có thể mang tới hủy diệt cho Mộ gia.
Đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng chuyện đã phát triển tới một bước này, hắn không có chút khả năng lùi lại nào.
May mắn, có tồn tại cường đại như Lục Thủy tiếp nhận chuyện này.
Đây cũng là người duy nhất hắn có thể trông cậy vào.
Sự cường đại của Lục Thủy vượt ra khỏi nhận biết của lẽ thường, thiên địa cũng không thể phản bác lại lời của hắn.
Lúc thành hôn những người khác không biết, nhưng hắn biết.
Tất cả dị tượng, đều là vì bản thân Lục Thủy.
“Tỉnh được bao lâu?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Minh tỉnh cũng tức là trí nhớ của hắn đại khái đã ổn định lại.
Như vậy liền có thể có được một chút tin tức từ chỗ hắn.
Có điều bây giờ không thể đi qua.
Đêm nay trên lý thuyết là có thể, nhưng mà…
Đêm nay Mộ Tiểu thư muốn tính sổ sách với hắn, chạy trốn cứ có cảm giác sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, đây là lần đầu ở sân nhỏ của Mộ Tuyết, hay là cứ an tâm ngủ một giấc đi.
“Trong hai ngày này không có loại cảm giác cấp bách kia nữa.” Mộ Trạch đáp.
Mặc dù Khởi Nguyên Thạch sẽ tránh, nhưng không giống với trước đó.
Không có chút cảm giác cấp bách nào, hơn nữa, âm thanh cũng rất ổn định.
Về thời gian, dư dả.
Hơn nữa, Lục Thủy cũng tới, vậy thì càng không cần sốt ruột.
“Cha vợ lúc nào thì rảnh?” Lục Thủy hỏi.
Vừa mới thức tỉnh, cũng không cần phải gấp.
Trừ khi đám người Đế Tôn đã thức tỉnh, nhưng vậy sẽ cuống lên
Dù sao thì chỗ Minh cùng chỗ ba vị kia gần như giống như.
Đi tìm Mê Đô chỗ Minh rất có thể sẽ phải vượt qua ba vị này trước.
Sau đó mới tiến vào được Mê Đô.
Cụ thể, còn chưa xác định được.
Cần đợi đến lúc đó nhìn tiếp.
“Hôn sự của Lục Thiếu gia đã kết thúc, việc xây dựng của Mộ Thiếu gia cũng đã hoàn thành.
Trớc mắt cũng không có chuyện gì gấp gáp.
Chỉ cần Lục Thiếu gia rảnh, ta có thể rảnh bất kỳ lúc nào.” Mộ Trạch trả lời.
“Vậy ngày mai rồi xem.” Lục THủy nói.
Hôm nay chắc chắn không cách nào xuất phát được.
Mọ Trạch gật đầu, không có bất cứ vấn đề gì.
Ngày mai với hắn mà nói cũng là ngày dậy sớm.
Hôm nay Lục Thủy mới tới, nghỉ ngơi hai ngày lại đi, hẳn là vậy.