Đứa Con Thần Chọn (3)
Sau đó, hai người đi tới nhà ga.
Chân Võ Chân Linh đã đợi ở đó một thời gian dài.
Hai người Lục Thủy ra ngoài, đương nhiên cần phải mang theo Chân Võ Chân Linh đi cùng.
Dù sao cũng là ngồi xe lửa bình thường.
Cho nên không tránh được việc để Chân Võ Chân Linh mua vé, thuận tiện chuẩn bị chỗ ở.
Nếu như không đi như bình thường, bọn hắn tự nhiên không cần mang theo bất kỳ ai.
Đến đâu chỉ cần mở cổng không gian là được, có thể trở về bất cứ lúc nào.
Ban đêm trở về đi ngủ, ban ngày lại tiếp tục ra ngoài, không có chút vấn đề nào.
“Thiếu gia, Thiếu Phu nhân, xe lửa này có lẽ sẽ hơi chậm một chút, phải khoảng ba giờ sáng mới tới nơi được.
Có điều gian phòng bên kia cũng đã chuẩn bị xong, xuống xe liền có thể nghỉ ngơi.” Chân Võ nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu.
Hắn lại không cần đi ngủ, Mộ Tuyết thì ban đêm dựa vào hắn ngủ là được.
Chuẩn bị cho nàng cái gối, gối lên đùi hắn ngủ cũng được.
Thân thể người bình thường chính là yếu như vậy.
— —
Chạng vạng tối.
Đông Phương Lê Âm ngồi trong sân nhỏ, chờ đợi Lục Tộc trưởng trở về.
Muốn chia sẻ với Tộc trưởng đại nhân một chút về thiên tư của con trai.
Đứa Con Thần Chọn.
Mặc dù nghe kỳ kỳ quái quái.
Nhưng quyển sách kia quả thật lợi hại.
Nhỡ đâu con trai nói thật thì sao?
Vậy sau này cũng sẽ có tiền đồ, như vậy bọn nàng cũng không phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Nếu không sẽ khóc chết mất.
Vẫn là con trai đưa bọn nàng đi thì tốt hơn.
Không bao lâu sau, Lục Cổ đi vào trong sân nhỏ.
Đông Phương Lê Âm vừa nhìn thấy đã lập tức vẫy tay:
“Tộc trưởng đại nhân, bên này bên này, tới đây, nói cho chàng một việc lớn.”
Lục Cổ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, con gái đá người sao?
Nhưng xem thời gian thì còn chưa tới lúc.
Có điều con gái đặc biệt, cũng khó nói.
“Có chuyện gì?” Lục Cổ ngồi bên người Đông Phương Lê Âm, hỏi.
“Hôm nay con trai nói cho ta biết một bí mật lớn, nó nói nó là Đứa Con Thần Chọn.” Đông Phương Lê Âm vẻ mặt hưng phấn nói.
“Nàng tin sao?” Lục Cổ hỏi lại.
“Tin nha.” Đông Phương Lê Âm gật đầu.
“Hắn khi còn bé nói mình có thể giao lưu với động vật, nói mình có thể biến thân, còn nói mình chính là cường giả chuyển thế.
Khoa trương một chút, còn nói chính mình là Tiên Nhân hạ phàm để rèn luyện.
Sao nàng lại không tin?” Lục Cổ vẻ mặt không chút thay đổi, nói.
“Khi đó nó còn chưa thành hôn nha, bây giờ đã thành hôn, là người lớn rồi.
Khi đó vẫn còn là đứa trẻ nhỏ.
Cho nên bây giờ nói chuyện có độ đáng tin, hơn nữa, một thời gian dài qua cũng không thấy có chuyện gì mất thể diện.” Đông Phương Lê Âm dựa vào lí lẽ biện luận.
“Không thoái hôn, ngược lại còn gia cố hôn ước, đó là cái gì?” Lục Cổ hỏi.
“Đó là tình yêu, khi đó, lúc trong tộc không để cho Tộc trưởng đại nhân cưới ta, Tộc trưởng đại nhân có nghe sao?
Con trai còn không phải là giống chàng à.” Đông Phương Lê Âm nói.
“Lời nó nói quả thật không thể tin, có điều…” Lục Cổ nhíu mày, nói:
“Ngày hôn lễ hôm đó quả thật không quá bình thường, nhìn thế nào cũng không thấy tên nghịch tử này là người bình thường.
Đối với một người không hiểu rõ mà nói, khung cảnh nhìn thấy ngày hôm đó.
Chắc chắn sẽ cho rằng nghịch tử kia là người được trời chọn.”
“Đây không phải là khớp với chuyện Đứa Con Thần Chọn mà con trai nói sao?” Đông Phương Lê Âm nói.
Khi đó quả thật rất kỳ quái.
Không ai biết là vì cái gì.
Bọn hắn vẫn luôn cảm thấy là do con gái làm ra.
Nhưng cũng không có ai cho bọn hắn một đáp án cụ thể.
Hơn nữa con của bọn họ thật ra cũng không có làm bất cứ chuyện gì, chỉ là đi lại bình thường, cái này rất khó phân biệt.
Đang lúc bọn hắn nghi ngờ thì đột nhiên có người xuất hiện ở trong sân.
Là Nhị Trưởng lão toàn thân áo trắng.
“Lục Cổ cũng ở đây à, xem ra không cần phải chờ rồi.”
Nhị Trưởng lão vừa nói câu đầu tiên đã hù dọa tới Lục Cổ.
Nghịch tử kia đã đi ra ngoài rồi, vì sao Nhị Trưởng lão còn tìm tới hắn?
“Nhị Trưởng lão, Lục Thủy không ở nhà, Trà Trà cũng đã sớm trở về.
Ở giữa không phải là có hiểu lầm gì chứ?” Lục Cổ lập tức đứng lên, nhỏ giọng hỏi.
Không có lý do, từ trên xuống dưới Lục gia, không còn ai lại đi gài bẫy hắn.
“Không có hiểu lầm gì.” Nhị Trưởng lão bình tĩnh nói:
“Hôm nay chỉ là có người muốn kể chuyện xưa.
Cũng không tính là chuyện xưa gì, chính là muốn phổ cập chút kiến thức khoa học.
Tri thức này các ngươi còn chưa biết, thuận tiện cho các ngươi tìm hiểu một chút.”
Nói rồi, Nhị Trưởng lão đi tới cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Sau khi Nhị Trưởng lão ngồi xuống, không gian phía sau nàng hơi bị bóp méo.
Cơ Tầm đi ra, ngồi xuống theo.
Tiếp đó, Ngưng Hạ cũng đi ra, Hồng Tố cũng theo ra.
Sau khi Ngưng Hạ ngồi xuống thì để Hồng Tố ngồi bên cạnh.
Lục Cổ không dám ngồi.
Trực tiếp đứng một bên.
Nhìn thế nào cũng thấy hành động của những người bối phận cao này không hợp thói thường.
Đừng nói là hắn, kể cả là Tam Trưởng lão ở đây cũng không dám ngồi xuống.
Đông Phương Lê Âm có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng nàng đang mang thai, không thể cứ đứng đó.
Nhị Trưởng lão sẽ không đồng ý, nhất là thai nhi của nàng còn không có ổn định như vậy.
Sao có thể để nàng đứng được.
“Ngưng Hạ tiền bối, Hồng Tố tiền bối…” Lục Cổ hơi chấn kinh, những người này sao lại tới đây?
Mà vị bên cạnh này…
“Là tiền bối thời kỳ Viễn Cổ, là người mạnh nhất Tịnh Thổ, cơ tầm, là người biết tổ huấn của chúng ta là ai đặt ra.
Xác suất lớn là có quen biết Tiên tổ.” Nhị Trưởng lão mở miệng giải thích một câu.
Lục Cổ: “...”
Hôm nay toàn tới những người gì vậy?
Vì sao bối phận của từng người từng người đều cao như vậy?
Tiền bối Hồng Tố thì không nói, Lục Cổ khi còn bé từng bị nàng ôm qua.
Là sư phụ của mẹ hắn.
Tiền bối Ngưng Hạ thì cao minh, là người cùng thời kỳ với Đại Trưởng lão, lúc kia em gái nàng chính là tổ tiên của Lục gia.
Bối phận lớn, ngay cả Nhị Trưởng lão cũng phải cúi đầu.
Những người này rốt cuộc muốn nói cái gì, nhất định phải tới chỗ bọn hắn bên này để nói sao?
Lục Cổ đứng sau lưng Đông Phương Lê Âm, nói khẽ:
“Các vị tiền bối là muốn nói tới tri thức ở phương diện nào?”
“Hồng Tố muốn nghe, ta định nói cho nàng, thuận tiện cũng để các ngươi nghe một chút, có thêm kiến thức.” Ngưng Hạ mở miệng nói.
Đông Phương Lê Âm có chút hiếu kỳ hỏi:
“Hồng Tố tiền bối là muốn biết chuyện gì?”
“Chuyện liên quan tới thiên địa dị tượng mấy ngày trước.” Hồng Tố nói.
Nghe thấy cái này, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều khẽ giật mình.
Đây không phải là chuyện xảy ra vào ngày thành hôn của con trai hai người sao?
Nói cách khác, Ngưng Hạ tiền bối biết tới sự tồn tại của chuyện kia?
Thậm chí còn biết được nguyên nhân của thiên địa dị tượng? Khó trách lại tới để bọn hắn nghe cùng, dù sao ngày hôm đó cũng là ngày thành hôn của con bọn hắn.
Chuyện này ít nhiều cũng có liên quan tới con trai bọn hắn, thậm chí còn có một chút quan hệ tới con gái bọn hắn nữa đi.
Lần này bọn hắn cũng có chút tò mò.
Có ai không muốn biết chuyện này chứ?
“Vậy ta bắt đầu nói.” Ngưng Hạ mở miệng bắt đầu.
“Chờ một chút.” Nhị Trưởng lão đột nhiên cắt đứt lời Ngưng Hạ, sau đó từ ngón tay ấn ra một giọt máu, nói:
“Có người muốn xoát cảm giác tồn tại.”
Những người khác nhìn giọt máu kia, thấy giọt máu bắt đầu di động.
Tiếp đó, một bóng người bắt đầu hiện ra, trong chốc lát, ánh sáng hội tụ.
Một cô bé mặc một bộ váy trắng hồng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
“Chân Thần Độc Nhất?” Lục Cổ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cửu.
Ngưng Hạ và Hồng Tố cũng kinh ngạc.
Đông Phương Lê Âm không quen biết, chỉ từng nghe nói qua.
“Tiểu Tiểu Cố còn nhớ rõ ta nha.” Cửu trôi nổi bên cạnh Lục Cổ, đưa tay vỗ vỗ đầu Lục Cổ.
Lục Cổ: “...”
Nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Đông Phương Lê Âm cũng nhìn Cửu, đây là lần đầu tiên nàng gặp người này.
Cửu cũng đi tới trước mặt Đông Phương Lê Âm, thuận tiện nhéo nhéo gương mặt Đông Phương Lê Âm, nói:
“Tiểu Tiểu Âm cũng rất đáng yêu, khó trách Tiểu Tiểu Cố vừa nhìn thấy người liền không đi xông xáo tu chân giới nữa.
Một giây này, hắn biết mình muốn có một gia đình.”
Lục Cổ: “...”
Nhất thời, hắn muốn mời vị Chân Thần này ra ngoài.
Vẻ mặt Đông Phương Lê Âm tràn đầy ý cười.
Nàng bất chợt cảm thấy ở chung với Cửu đặc biệt tốt.