Đứa Con Thần Chọn (2)
Trời đã sáng rõ.
Lục Thủy cùng Mộ Tuyết quyết định tới chỗ cha mẹ thông báo một tiếng, bọn hắn muốn ra ngoài.
Đi hưởng tuần trăng mật.
Sau đó về Mộ gia một chuyến.
Rồi trở lại.
Lúc đi vào sân nhỏ, Lục Thủy nhìn thấy mẹ đang vẽ cái gì đó ở trên bàn.
Đến lúc hắn đi tới thì phát hiện là đang vẽ quần áo của trẻ con.
“Mẹ, đây là cái gì?” Lục Thủy có chút không hiểu.
“Thiết kế quần áo cho em gái của con.” Đông Phương Lê Âm nói khẽ.
Lục Thủy: “...”
Hắn khi còn bé cũng không có loại đãi ngộ này.
Hâm mộ sao?
Không hâm mộ, bởi vì quần áo mẹ thiết kế, không quá bình thường.
Như vậy cũng tốt so với hắn cần cùng Đông Phương Trà Trà có thân tình sao?
Không cần.
Gọi hắn là biểu ca thì còn miễn cưỡng được.
Biểu đệ?
Hắn cần loại biểu muội như này làm gì?
“Mẹ, con phát hiện có chuyện quên nói với mẹ.” Lục Thủy trực tiếp nhảy sang vấn đề khác, nếu không không chừng mẹ sẽ nói với hắn cũng muốn thiết kế cho hắn một bộ.
Loại tình thương của mẹ này, để lại cho Lục Lai Sự đi.
“Chuyện gì? Là tin tốt sao?” Ánh mắt của Đông Phương Lê Âm sáng rực lên, nàng đặt ánh mắt lên người Mộ Tuyết.
Tin tức đúng là tin tức tốt, nhưng có lẽ là không giống với những gì mẹ nghĩ lắm, Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.
Đông Phương Lê Âm để Mộ Tuyết ngồi bên cạnh nàng, hỏi han ân cần.
Lục Thủy cảm thấy mình bây giờ cũng không cần ngồi.
Có điều hắn vẫn nên nói chuyện tốt đi.
“Mẹ, chuyện tốt này không có liên quan gì tới Mộ Tuyết, mà là con, lúc ở Thần Vực đã được Chân Thần nhắc nhở một điều.”
“Chân Thần nhắc nhở?” Đông Phương Lê Âm hơi kinh ngạc:
“Nhắc nhở gì?”
Phong Sương Hà có một Thần Vực, trước đó nàng không biết chuyện này, thậm chí Lục Đại Tộc trưởng cũng không biết.
Ngay cả Tam Trưởng lão cũng chỉ có kiến thức nửa vời, Nhị Trưởng lão cũng chỉ hiểu một chút.
Người thực sự hoàn toàn hiểu rõ sự tồn tại của Thần Vực là Đại Trưởng lão.
Quả thật rất là thần kỳ.
Vậy con trai nàng sẽ được nhắc nhở cái gì đây?
“Mẹ, nói ra có khả năng mẹ sẽ không tin.” Lục Thủy nghiêm túc nói:
“Khi đó Chân Thần Duy Nhất đã nói cho con biết, con chính là Đứa Con Thần Chọn, tương lai sẽ có thành tựu phô thiên cái địa.
Nhất định là tồn tại chói mắt nhất trong tu chân giới.
Mẹ đừng không tin vội, con có chứng cứ.
Chân Thần Duy Nhất nói rằng con có thiên tư trở thành Chủ Thần, cho nên đã cho con một quyển sách con đường thành thần.
Chính là quyển này.”
Nói rồi, Lục Thủy liền đưa quyển sách giáo dục bắt buộc thành thần 900 năm ra.
Đặt trước mặt Đông Phương Lê Âm, tiếp tục nói:
“Mẹ nhìn đi, sách này vừa nhìn đã biết là không đơn giản.”
Đông Phương Lê Âm nhìn cuốn sách, phát hiện dựa vào thực lực của nàng thì quả thật có chút nhìn không thấu.
Thậm chí còn không thể quan sát nội dung bên trong.
Sách này quả thật bất phàm.
Sau đó nàng nhìn con mình, híp mắt nói:
“Con của ta tương lai muốn trở thành Chủ Thần sao?”
“Đúng vậy, mẹ, nhưng mẹ đừng quá vui vẻ, có lẽ còn cần một đoạn thời gian nữa.” Lục Thủy khiêm tốn nói.
Mộ Tuyết chớp mắt nhìn Lục Thủy, nàng có chút kinh ngạc.
Lưu Hỏa rốt cuộc đã làm gì, tới mức để Lục Thiếu gia phải làm nền tới mức này.
Không phải là đã động thủ đánh mẹ chứ?
Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy, cười nói:
“Con trai, trước tiên quỳ xuống.”
Lục Thủy hơi kinh ngạc:
“Mẹ lại có việc cho con làm sao?”
Hắn cảm thấy mình không có phạm sai lầm gì mà.
“Con trước tiên quỳ xuống, sau đó mẹ sẽ hỏi.” Đông Phương Lê Âm nhẹ nhàng nói.
Lục Thủy không rõ lắm, có điều vẫn quỳ gối xuống trước mặt mẹ mình.
Thấy Lục Thủy quỳ xuống, Đông Phương Lê Âm mới nhìn Lục Thủy, nói:
“Con trai, có phải con đã làm chuyện gì khiến cha mẹ tức giận hay không?
Hoặc là làm chuyện gì khiến trong tộc để ý tới.”
Lục Thủy: “???”
Đông Phương Lê Âm chống cằm nhìn Lục Thủy.
“Loại chuyện đáng khoe khoang này, nếu là bình thường thì hôm qua đã khoe khoang rồi.
Không phải vậy thì chính là lừa gạt.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên nói.
Có phải là chột dạ gì hay không?
Không phải là đã phá hủy Thần Vực rồi đấy chứ?”
Lục Thủy: “...”
Mẹ là dựa vào cái gì mà suy đoán như thế?
Mộ Tuyết không có cảm giác gì, Lục Thiếu gia dù sao cũng là do mẹ sinh ra.
Tính toán dù nhỏ hay lớn, sẽ luôn có lỗ hổng để người khác phát hiện ra được.
…
Bỏ ra một thời gian khá lâu, Lục Thủy mới chạy từ chỗ mẹ ra.
Vốn muốn cho cha mẹ vui vẻ một chút, nhưng phản ứng đầu tiên của mẹ lại là hắn gây chuyên tai họa rồi?
Không tin tưởng con trai mình như thế sao?
Hơn nữa…
Lại thật sự bị mẹ đoán trúng.
Sau khi chỉnh sửa quần áo xong xuôi, nghe thêm đủ loại căn dặn.
Lục Thủy mới có thể rời khỏi Lục gia.
Bọn hắn định ngồi xe tới Xảo Vân Tông.
Sau đó từ chỗ đó đi tới phần cuối của biển, như vậy tương đối thuận tiện, hành trình cũng khá bình thường.
Nếu cứ trực tiếp mở cổng không gian thì một chút cảm giác cũng không có.
Hơn nữa, bọn hắn cũng không có ý định trực tiếp mở cổng không gian ở Xảo Vân Tông để đi qua.
Lục Thủy muốn dẫn Mộ Tuyết đi, đương nhiên, không phải là đi như bình thường.
Vừa đi vừa về, một ngày chắc chắn đủ.
Về phần Chân Thần Duy Nhất, để Mộ Tuyết gọi tới là được.
Chân Thần Duy Nhất rất nghe lời Mộ Tuyết.
“Lục Thiếu gia, chàng rốt cuộc đã làm cái gì với cha mẹ? Có phải lúc làm Lưu Hỏa đã đánh mẹ rồi hay không?” Mộ Tuyết có chút tò mò hỏi.
“Mộ Tiểu thư thật quá coi trọng ta rồi, đánh mẹ sẽ chết đấy.
Ta đương nhiên chỉ động thủ đánh lão cha.
Mặc dù cuối cùng ta bị đánh gãy hai tay, nhưng ta lại thuận tiện đoạt đồ vật trong tay mẹ.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, vô cùng chấn động:
“Lục Thiếu gia, có phải ta sắp cần thủ tiết rồi hay không?”
“Không phải là Mộ Tiểu thư muốn tự tử sao?” Lục Thủy đáp lại.
“Cũng như nhau, có điều lần này tới Xảo Vân Tông ta muốn mua chút quần áo, Lục Thiếu gia có mang tiền không?” Mộ Tuyết hỏi.
Lúc còn chưa thành hôn, có rất nhiều quần áo nàng không thể mua.
Ví dụ như mấy loại thiếu vải một chút.
“Ta mang theo Thất Lân Long Ngâm Kiếm.” Lục Thủy mở miệng nói.
Không có cái gì mà một thanh kiếm không thể thế chấp.
Nếu như một thanh không đủ, thì hai thanh.
Trên người hắn có.
“Lục Thiếu gia, ta cảm thấy chàng nên khen ta đi.” Mộ Tuyết di chuyển bước chân, nhẹ nhàng nói:
“Chỉ cần là quần áo Lục Thiếu gia thích, ta đều sẽ mặc cho Lục Thiếu gia nhìn.”
“Mộ Tiểu thư có lẽ đã hiểu sai một thứ rồi.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, sửa lại:
“Không phải là thứ ta thích nhìn Mộ Tiểu thư đều mặc, mà là đồ Mộ Tiểu thư mặc, ta đều thích nhìn.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, khóe miệng khẽ giương lên, lộ ra một nụ cười xán lạn:
“Vậy tối nay ta mặc giáp bọc toàn thân.”
Lục Thủy mặt không chút thay đổi, nói:
“Đêm nay chúng ta ở trên xe lửa, Mộ Tiểu thư đến lúc đó nhớ tìm một chỗ kín đáo để thay quần áo.”
Mộ Tuyết: “...”
Lại muốn đánh Lục Thủy.
Hừ.