Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1381 - Chương 1379: Đứa Con Thần Chọn (1)

Chương 1379: Đứa Con Thần Chọn (1) Chương 1379: Đứa Con Thần Chọn (1)

Đứa Con Thần Chọn (1)

Hôm sau.

Lục Thủy bọn hắn đưa tiễn một nhà Đông Phương.

Trước khi đi, Đông Phương Trà Trà nói với Đông Phương Lê Âm:

“Dì nhỏ, khi nào Miểu Miểu muội muội sinh ra thì để con mang nàng đi chơi đi.”

Cốc!

Đông Phương Trà Trà bị Mộc Cận gõ đầu:

“Con trước hết hãy chăm sóc bản thân cho tốt đi đã.”

“Vâng.” Đông Phương Trà Trà gật đầu, đang suy nghĩ phải chăm sóc bản thân thế nào cho tốt mới có thể mang Miểu Miểu muội muội đi chơi cùng.

Đúng rồi, vô địch thiên hạ.

Chờ nàng vô địch thiên hạ rồi, thì làm gì cũng đúng.

“Tỷ tỷ, hẹn gặp lại.” Nhã Lâm vẫy tay với Mộ Tuyết.

“Mộ Tuyết tỷ tỷ, anh rể, hẹn gặp lại.” Nhã Nguyệt cũng vẫy tay.

“Chị dâu yên tâm, Đinh Lương và Hương Dụ sẽ chăm sóc tốt cho các nàng.” Đông Phương Trà Trà cảm thấy mình có lẽ sẽ không làm tốt lắm, nhưng Hương Dụ các nàng chắc chắn sẽ.

Đinh Lương lần này cũng đi cùng qua đó, bởi vì đến lúc đó Mộ Tuyết cũng muốn về Mộ gia một chuyến.

Cho nên bây giờ Đinh Lương qua đó cũng tiện hơn một chút.

Dù sao thì nàng cũng là thị nữ của Mộ Tuyết.

Hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Mộ Tuyết cũng vẫy tay lại, nàng cũng không lo lắng Trà Trà sẽ dẫn các nàng chạy loạn.

Trà Trà mang theo người, chạy không xa được.

Hương Dụ cũng sẽ không đồng ý.

Cuối cùng, mấy người Lục Thủy cũng đưa tiễn một nhà Đông Phương xong.

Lúc rời đi, Đông Phương Dạ Minh có chút tiều tụy.

Có điều trước khi đi vẫn lên tiếng chào Lục Cổ:

“Lục Tộc trưởng, lần sau nếu có cơ hội thì lại phơi nắng cùng nhau.”

Lục Thủy nhìn sắc mặt lão cha có chút thay đổi, nhìn cậu của hắn như là nhìn người chết.

Cả hai đều là Tộc trưởng, đại khái là không quá hợp nhau đi.

Chờ một nhà Đông Phương rời đi rồi, Đông Phương Lê Âm liền lôi kéo Mộ Tuyết đi về phía sân nhỏ:

“Tiểu Tuyết Nhi định lúc nào thì trở về?”

“Vé xe là ngày mai.” Lục Thủy ở một bên trả lời thay.

“Mẹ không hỏi con.” Đông Phương Lê Âm trừng mắt liếc Lục Thủy, nói.

Lục Thủy không để ý, mà chân thành nói:

“Mẹ, con cảm thấy gọi là Lục Miểu Miểu không ổn lắm, Đông Phương Tra Tra cũng là tên kép.

Nhỡ đâu trưởng thành giống như Đông Phương Tra Tra, Lục Miểu Miểu tương lai sẽ phải ăn khổ.

Vẫn nên gọi là Lục Lai Sự thì phù hợp hơn.

Cái tên này chính là mang theo thiên tư làm Trưởng lão.”

Lục Cổ mắt lạnh nhìn Lục Thủy, nói:

“Về sau sinh cho ta cháu trai hay cháu gái, lúc đó lấy tên là Lục Lai Sự đi.

Cái tên hay như vậy.”

Lục Thủy: “...”

Khu vực nghỉ ngơi ở Lục gia.

Ngưng Hạ nhìn xung quanh, nói khẽ:

“Xem ra là không có biến hóa gì khác.”

Lục Thủy thành hôn dẫn tới dị tượng to lớn giữa thiên địa, thậm chí còn có Thiên Kiếp MBA xuất hiện, cùng với âm thanh chúc phúc của thế giới.

Khoáng cổ thước kim.

Không ai có thể sánh bằng.

Nàng vốn cho rằng tam đại thế lực Viễn Cổ ít nhiều sẽ làm chút chuyện gì đó.

Không nghĩ tới lại không có cái gì.

“Lão tổ.” Hồng Tố vẻ mặt nghi hoặc, mấy ngày ngay nàng vẫn luôn suy nghĩ:

“Lão tổ từ trước đã biết việc Lục Thủy thành hôn sẽ dẫn đến dị tượng rồi sao?”

“Không biết.” Ngưng Hạ lắc đầu, định đi tới phía sau núi Lục gia.

“Chỉ là có suy đoán như vậy mà thôi.

Ai mà nghĩ tới được rằng sẽ khoa trương như vậy, sẽ cao minh như vậy.

Thiên hàng tường vân, thiên kiếp chúc mừng, thế giới chúc phúc.

Tu chân giới cho đến tận giờ cũng chưa chắc đã từng xảy ra loại chuyện như vậy.”

“Tại sao Lão tổ lại có suy đoán như vậy?” Hồng Tố cảm thấy Lão tổ hẳn là phải biết rất nhiều.

Nàng cũng từng có suy đoán, nhưng không có được đáp án, suy đoán gì đi nữa cũng không có ý nghĩa quá lớn.

“Đến phía sau núi hỏi một chút đi, có lẽ ngươi sẽ có thể có được đáp án.” Nói rồi, Ngưng Hạ mang theo Hồng Tố biến mất tại chỗ.

Lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở phía sau núi Lục gia, nàng đi tới, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những người khác.

Tam Trưởng lão Lục gia sẽ không xuất hiện, Đại Trưởng lão Lục gia cũng sẽ không đến.

Cho nên…

“Vì sao ngươi còn ở đây?” Nhị Trưởng lão xuất hiện trước mặt Ngưng Hạ.

Nàng không thích Ngưng Hạ.

Biết nhiều, lại nói nhiều.

“Đáng yêu như vậy, nói chuyện nên nhẹ nhàng hơn một chút.” Ngưng Hạ đưa tay nhéo nhéo mặt Nhị Trưởng lão.

Chỉ là vừa mới nhéo một cái liền có chút nghi hoặc, nàng không thấy Nhị Trưởng lão phản kháng.

“Ngươi, bị bệnh à?” Ngưng Hạ sờ lên trán Nhị Trưởng lão.

Bốp!

Tay Ngưng Hạ trực tiếp bị Nhị Trưởng lão hất ra.

“Xem ra là không có bệnh.” Ngưng Hạ cảm thấy Lục Hữu Đình như này mới là bình thường.

Nhị Trưởng lão lạnh mặt nhìn Ngưng Hạ, vừa rồi nàng quên phản kháng.

Gần đây bị Cửu bóp tới quen rồi.

Cơ Tầm lúc này từ hư không đi ra, nàng nhìn Ngưng Hạ một chút:

“Ở tu chân giới bây giờ, ngươi là Đại Đạo Giả nữ đầu tiên ta gặp được.”

Ngưng Hạ nhìn người đột nhiên xuất hiện này, cảm thấy rất kỳ quái, đối phương…

Không phải người sống.

“Tiền bối là?” Ngưng Hạ mở miệng hỏi thăm.

Người này không phải người của thời đại này, hơn nữa, đối phương dù không còn sống cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm.

Giống như là không phải Đại Đạo Giả bình thường.

Chi ít là khi còn sống chắc chắn không phải.

“Ngươi gọi ta là Cơ Tầm là được, những cái khác, ngươi còn quá nhỏ, cũng không biết được.” Cơ Tầm không nhiều lời.

Ngưng Hạ quá nhỏ, căn bản không thể biết nhiều hơn.

Người tu chân giới bây giờ, đối với chuyện hay người thời Viễn Cổ, cơ bản đều không biết.

Chỉ có một số người đặc biệt tìm hiểu thì mới có thể biết.

Không có mấy người biết cái tên Cơ Tầm này là đại biểu cho một trong những người mạnh nhất thời kỳ Viễn Cổ.

Ngưng Hạ cũng không hỏi nhiều, mà nhìn Nhị Trưởng lão, nói:

“Muốn hỏi một chút vị bằng hữu toàn trí toàn năng kia của người một chuyện, Tam Trưởng lão nhà các ngươi có phải đã biết rồi hay không?”

Nhị Trưởng lão đương nhiên biết Ngưng Hạ đang nói tới cái gì.

Sau đó, nàng nhìn sang Cửu ở một bên, dường như đang chờ đáp án.

“BIết, sao lại không biết? Có điều…” Cửu nhìn Ngưng Hạ, vẻ mặt đầy ý cười:

“Tiểu Tiểu Hạ muốn nói chuyện xưa, đương nhiên là muốn chạm đất tộc trởng cùng tộc trởng phu nhân trớc mặt nói.

Người nghe quá ít không phải là sẽ không quá thú vị sao?”

Nhị Trưởng lão: “...”

Nàng hiểu rõ câu nói kia có ý gì.

Ngày thứ hai.

Lúc Lục Thủy tỉnh lại, phát hiện bản thân đã tấn thăng 7.7.

Mấy ngày nữa lên Bát giai, dễ như trở bàn tay.

Cũng không biết có nơi nào hắn có thể biểu diễn độ kiếp được hay không.

Thực sự không được thì kéo cha mẹ qua, biểu diễn cho cha mẹ xem tài nghệ ngực nát thiên kiếp một chút.

Đáng tiếc, mẹ đang mang thai Lục Lai Sự, không phù hợp xem biểu diễn kích thích như thế.

Chỉ có thể đợi lần sau.

Thực sự không được thì không độ kiếp vậy.

Hay là biểu diễn cho Mộ Tuyết nhìn?

Suy nghĩ một chút, Mộ Tuyết cũng không phải người không có kiến thức, nàng có lẽ cũng không muốn xem.

Nhìn Mộ Tuyết còn đang ngủ bên cạnh, Lục Thủy không định đi đánh thức đối phương.

Hắn dù không cần đứng lên đọc sách cũng có thể phác họa Thiên Địa Trận Văn trong đầu.

Đương nhiên, có đôi khi không phác họa Thiên Địa Trận Văn thì mới thú vị.

Có đôi khi vẽ vài thứ trên mặt Mộ Tuyết mới thú vị.

Chuyện cắt quần trước mắt coi như bỏ qua, rất dễ bị phát hiện.

Lục Thủy lấy bút ra, cảm thấy có thể vẽ một con vật, vẽ từ mặt tới ngực, lại tới eo.

Đại công trình.

Hắn động động người, nghiêng tới trước người Mộ Tuyết, cầm bút trong tay, định đặt bút lên gương mặt của Mộ Tuyết.

Chỉ là vừa mới định viết, Mộ Tuyết đột nhiên mở mắt ra, nàng nhìn Lục Thủy, nói khẽ:

“Lục Thiếu gia đang làm gì vậy?”

Lục Thủy vẻ mặt nhu tình, cây bút nhẹ nhàng đụng lên lông mày Mộ Tuyết, hắn nói:

“Kẻ lông mày cho Mộ Tiểu thư.”

Mộ Tuyết mỉm cười, muốn ngồi dậy cho Lục Thủy vẽ, chỉ là vừa mới động một cái, nàng liền nhìn tới tay Lục Thủy, nói:

“Lục Thiếu gia, bỏ tay ra đi, lại đè lên tóc ta rồi.”

“Mộ Tiểu thư hay là về sau cắt tóc ngắn đi.” Lục Thủy ngồi dậy, biểu thị có chút bất mãn với mái tóc dài của Mộ Tuyết.

“Buổi tối thì nói tóc dài đẹp mắt, sáng sớm lại nói tóc ngắn tốt hơn.

Lục Thiếu gia, không nên nói hai lời.” Mộ Tuyết sửa sang lại mái tóc, ngồi trước mặt Lục Thủy.

Chờ Lục Thủy kẻ lông mày cho mình.

Có điều nàng có chút tò mò:

“Lục Thiếu gia học được cách kẻ lông mày từ lúc nào vậy?”

“Không phải là vừa rồi đang chuẩn bị luyện tập sao?” Lục Thủy giơ bút lên, nói.

Mộ Tuyết: “...”

“Ta cảm thấy ta thiên sinh lệ chất, hay là đừng vẽ nữa đi.” Mộ Tuyết nói rồi liền định đứng dậy.

Chỉ là còn chưa kịp đứng lên, Lục Thủy đã kéo nàng lại:

“Mộ Tiểu thư, dũng cảm một chút.”

“Mới không cần, Lục Thiếu gia, ta vẫn là nên đi nấu bữa sáng cho chàng thì hơn, ai nha, quần áo sắp bị kéo xuống rồi.”

Bình Luận (0)
Comment