Quần áo là thứ có thể xé (4)
Trên thực tế, từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ cần tới thị nữ.
Nếu như thực sự có việc, thì Lục gia chỉ cần tùy tiện tìm một người là được.
Sau này, khi Mộ Tuyết được gả tới đây rồi, hắn càng không cần tới thị nữ.
Mộ Tuyết cũng rất quen thuộc với mọi việc.
Cho nên, bọn họ chưa bao giờ cần tới thị nữ.
Chân Võ và Chân Linh là tùy tùng, khi nào hắn đi ra ngoài bọn họ mới có thể đi theo.
Khi hắn về tới Lục gia, thì bọn họ đã hoàn thành xong trách nhiệm.
Thị nữ mà hắn gặp nhiều nhất là thị nữ của mẹ, nhưng mà hắn chưa bao giờ nhớ được tên của người đó cả.
Ở kiếp trước, hắn cũng không nhớ được.
Sau một lần bế quan rất có thể người trước kia sẽ bị đổi thành một người khác, ai mà biết người đó là ai cơ chứ.
Dù sao thì thị nữ của mẹ hắn cũng không phải làm mãi mãi.
Đến độ tuổi nhất định nào đó, mẹ hắn sẽ để cho các nàng trải qua cuộc sống bình thường.
Dù sao thì bọn họ cũng phải lập gia đình.
Còn về việc sẽ tiếp tục làm ở Lục gia, hay là ở lại Thu Vân Trấn để làm ăn, thì sao cũng được cả.
Ví dụ như Đinh Lương, nàng chọn ở lại Thu Vân Trấn để làm ăn.
Cửa hàng bánh bao lớn nhất Thu Vân Trấn là của nàng.
Ở kiếp này, đến thời gian nhất định, Mộ Tuyết chắc chắn cũng sẽ để cho nàng rời đi, tiếp tục đi bán bánh bao.
Sau đó…
Sẽ mở một tiệm bánh bao lớn nhất trấn.
Còn Kỳ Khê thì Lục Thủy không nhớ rõ cho lắm.
Có lẽ cũng không quá tệ.
Những người từng làm thị nữ của mẹ hắn tại Lục gia, hắn chưa từng nhìn thấy ai phải trải qua cuộc sống thê thảm cả.
Nhưng mà, không phải tất cả mọi người đều gả được cho người tốt.
Vợ chồng mà, cãi nhau cũng là chuyện bình thường.
Hắn và Mộ Tuyết cũng rất hay ầm ĩ với nhau, người ở Thu Vân Trấn cũng biết ít nhiều về chuyện này.
Dù sao thì khi bọn họ đánh nhau sẽ khiến cho Thu Vân Trấn đổi mới.
“Thực ra, cũng không phải là không thể làm thị nữ.”
Mộ Tuyết nói khẽ với Lục Thủy:
“Chỉ cần Lục thiếu gia khen ta một chút, sau này ta sẽ làm thị nữ cho Lục thiếu gia.
Mỗi ngày đều sẽ giúp Lục thiếu gia đổi áo thay chăn.”
Lục Thủy sửng sốt một chút, hắn kinh ngạc hỏi:
“Mộ tiểu thư, thị nữ mà lại đi làm những chuyện này à?”
“Lục thiếu gia hy vọng thị nữ khác làm ấm chăn giúp cho ngươi sao?”
Mộ Tuyết híp mắt nhìn Lục Thủy.
“Không hy vọng.”
“Tại sao?”
“Không thơm bằng Mộ tiểu thư.”
“Hửm?”
“Không xinh đẹp bằng Mộ tiểu thư.”
“Còn gì nữa?”
“Cơ thể không mềm mại như Mộ tiểu thư.”
“Còn gì nữa không?”
“Bởi vì người đó không phải là Mộ tiểu thư, cho nên người đó chẳng là gì cả, không màu sắc, không hương vị.”
Mộ Tuyết mỉm cười, sau đó nói:
“Làm sao mà Lục thiếu gia biết được rằng cơ thể của người đó không mềm mại như ta?”
Lục Thủy nhéo hông Mộ Tuyết một cái, sau đó tiện tay nhéo hông của mình một cái rồi nói:
“Không phải chỉ cần làm như thế này là biết rồi sao?”
Mộ Tuyết hừ lạnh một cái rồi nói:
“Được rồi, Lục thiếu gia đã vượt qua bài kiểm tra.”
Nàng nói xong liền gắp đồ ăn cho Lục Thủy, nói:
“Lục thiếu gia, ngươi nên ăn nhiều một chút, còn phải sinh em bé nữa.
Lúc nãy ta mới gặp mẹ, mẹ âm thầm ám chỉ với ta về việc này.
Mấy năm nay, bụng ta vẫn luôn không hề có chút phản ứng nào cả, mẹ cũng bắt đầu nôn nóng rồi.
Nếu như tới đó mà không có lý do nào cả, thì chắc chắn ngày nào Nhị trưởng lão cũng tới bắt mạch cho ta.”
Ở kiếp trước nàng đã nhận được loại đãi ngộ này rồi.
Ban đầu là do Thiên Nữ Chân Kinh, cho nên không thể nào có được.
Nhưng mà, khi tu vi của nàng đã đủ rồi, nàng lại vẫn không thể nào có được em bé.
Là do Lục Thủy quá mạnh mẽ ư?
Nói thì nói như thế, nhưng mà hiện tại mẹ cũng đã mang thai rồi…
Sự thật chứng minh rằng, đừng nói tới lục giai, thất giai hoặc bát giai chắc hẳn đều có thể mang thai được.
Có điều, tỉ lệ thấp hơn một chút mà thôi.
Thế nhưng mà…
Bọn họ vẫn luôn không có.
Lục Thủy nghiên cứu suốt bao nhiêu năm, nhưng mãi vẫn không tìm ra được nguyên nhân.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết gắp đồ ăn cho mình.
Hắn phát hiện sau khi thành hôn xong, lại phải đón nhận thủy triều thúc giục sinh em bé.
Mộ Tuyết còn được mấy năm, hắn thì khác, Tam trưởng lão nói hắn chỉ có mấy tháng…
Cho nên, hắn mới khổ sở như thế.
Dù sao thì Mộ Tuyết cũng là con gái, bên mẹ sẽ không nói gì cả.
Còn hắn là con trai độc nhất ở trong nhà,
Qua mấy tháng nữa mà bụng của Mộ Tuyết vẫn không hề có phản ứng gì, thì Tam trưởng lão chắc chắn sẽ lại tới đây tìm hắn, lúc đó gương mặt của Tam trưởng lão chắc chắn không chỉ là 5 triệu.
Có thể lên tới 6, 7 triệu gì đó.
Hoặc cũng có thể là tăng lên gấp mấy lần, giá trị đạt tới mấy chục triệu.
“Mộ tiểu thư, đêm nay chúng ta triệu hoán Răng Thần ra để cầu nguyện đi.”
Lục Thủy nói.
“Đêm nay Răng Thần không cần Lục thiếu gia, Lục thiếu gia chỉ có ta mà thôi.”
Mộ Tuyết nói.
“Nói bậy.”
Lục Thủy chạm vào người mình rồi nói:
“Ta có áp ấn làm chúng.”
“Vậy thì Lục thiếu gia muốn gặp Răng Thần như thế nào?”
Mộ Tuyết đặt đũa xuống bên cạnh, dùng hai tay nâng má nhìn Lục Thủy.
Dường như lời nói của Lục Thủy sẽ ảnh hưởng tới việc tối nay của nàng.
“Ừm, như Tử Y Thần Nữ vậy.”
“Quần áo quá phức tạp.”
“Ta hiểu được một việc, ta là Lục thiếu gia, gia đình vô cùng giàu có.
Quần áo là thứ có thể xé.”
“...”
…
Sau khi ăn cơm xong, Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng nhau thu dọn bàn ăn, đi về phía phòng bếp.
Bọn họ coi việc này như tản bộ vậy.
“Khi nào thì Lục thiếu gia sẽ đi tới Hải Tẫn Đầu?”
Trên đường đi, Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy như thế.
“Không phải Mộ tiểu thư phải bồi mấy người em gái của mình sao?”
Lục Thủy hỏi.
Mặc dù vừa mới thành hôn, nhưng mà nếu như Nhã Lâm và Nhã Nguyệt đã tới chơi, thì thân là chị gái, Mộ Tuyết đương nhiên là phải bồi các nàng rồi.
Việc sau đó thì chỉ cần ném cho Đông Phương Tra Tra là được.
“Cha và Đường di mới quay trở về vào hai ngày trước.
Ngày mai, bên mợ sẽ dẫn Trà Trà về, Nhã Lâm và Nhã Nguyệt cũng sẽ đi tới Đông Phương gia chơi hai ngày.”
Mộ Tuyết giải thích.
Theo lý thuyết mà nói, thì mấy ngày này nàng không phải làm gì cả.
“Vậy thì Mộ tiểu thư dự định khi nào sẽ quay trở về Mộ gia?”
Lục Thủy hỏi.
Hôn lễ lần này làm cùng một chỗ, cho nên không cần phải quay về làm lại một lần nữa.
Nhưng mà, bọn họ vẫn phải đi về đó một chuyến.
Với lại, viện tử của Mộ Tuyết cũng vừa mới được dựng nên, cho nên bọn họ đúng thực là có thể đi một khoảng thời gian ngắn.
Với lại…
Cũng có thể đi xem tình trạng của Khởi Nguyên Thạch.
Thử xem có thể câu thông được với Minh hay không, thậm chí còn có thể dùng nó để trực tiếp tiến vào trong Mê Vụ Chi Đô.
Như thế thì sẽ có thể giải quyết được hết tất cả mọi chuyện.
“Ừm.”
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói:
“Sau khi đi Hải Tẫn Đầu rồi sẽ trở về đó một chuyến?
Ở lại một khoảng thời gian ngắn rồi quay lại đây?”
“Lúc đó là cỡ cuối năm năm phải không? Đến lúc đó, còn phải chạy qua chạy lại giữa hai bên.”
Lục Thủy nói.
“Lục thiếu gia có thể mở cổng không gian, sẽ không lãng phí thời gian.
Nhưng mà lúc đó có lẽ ta sẽ phải ngủ chung với Nhã Lâm.
Lục thiếu gia, ngươi ngủ một mình đi, ta không cần ngươi nữa.”
“Mộ tiểu thư sẽ không hiểu được loại niềm vui này đâu.”
“Lục thiếu gia, ngươi tốt nhất là nên nói lại một lần nữa.”
“...”