Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1379 - Chương 1377: Quần Áo Là Thứ Có Thể Xé (3)

Chương 1377: Quần áo là thứ có thể xé (3) Chương 1377: Quần áo là thứ có thể xé (3)

Quần áo là thứ có thể xé (3)

Một lúc sau.

Dưới đại điện.

Lục Thủy đang đứng ở đó.

Gương mặt của Tam trưởng lão vẫn là gương mặt bị người ta quỵt 5 triệu.

Nếu như vẫn ở mức 5 triệu, thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Xin chào Tam trưởng lão.”

Lục Thủy cúi đầu cung kính nói.

“Lập gia đình là chuyện mà ngươi mong muốn?”

Giọng nói của Tam trưởng lão van lên.

Lục Thủy không khỏi cảm thấy nghi hoặc, tại sao Tam trưởng lão lại hỏi chuyện này?

“Vâng.”

Lục Thủy trả lời như thế.

Mặc dù hắn thường xuyên triệu hoán Răng Thần, nhưng mà hắn vẫn rất thích việc có thể cưới được Mộ tiểu thư về nhà.

Như thế thì cũng thuận tiện hơn cho việc triệu hoán Răng Thần.

Điều đáng tiếc duy nhất, kế hoạch từ hôn không thể tiến hành được tới bước cuối cùng.

Đây là điều đáng tiếc trong cuộc đời của hắn.

Nếu như cho hắn thêm một cơ hội nữa…

Thôi bỏ đi, bị đánh một lần là đủ rồi, nếu như mà bị thêm một lần nữa, có khuynh hướng tự tìm chết.

“Ta nhớ rằng ngươi có một quan điểm.

Một người bình thường thành hôn với một người có thiên phú kém, mặc dù chưa chắc sẽ sinh ra người có thiên phú cao.

Nhưng mà chắc chắn sẽ sinh ra được rất nhiều người nối dõi.

Có đúng hay không?”

Tam trưởng lão nói.

Lục Thủy:

“...”

Hình như ta chưa từng nói từ chắc chắn.

Tam trưởng lão thấy Lục Thủy không trả lời liền nói tiếp:

“Sắp tới có lẽ sẽ có tin tức tốt đúng không?

Có vấn đề gì à?”

Lục Thủy:

“...”

Có vấn đề thì sẽ như thế nào?

Hắn rất muốn hỏi, nhưng mà hắn lại không dám hỏi.

Nếu không thì rất có thể sẽ phải tiến vào trong Phong Sương Hà.

“Không có vấn đề gì cả.”

Lục Thủy cúi đầu đồng ý.

Cứ ứng phó trước đã, kéo dài thêm một khoảng thời gian.

Lỡ đâu…

Thật sự có thì sao?

Tin tưởng bản thân.

Tin tưởng Mộ Tuyết.

Nếu như Lục Thủy đã đồng ý rồi, thì đương nhiên là Tam trưởng lão sẽ để cho hắn rời đi.

“Vì một người nữ tử…”

Tam trưởng lão cho rằng tất cả sự thay đổi của Lục Thủy là vì Mộ Tuyết.

Bởi vì Mộ Tuyết nên hắn mới bắt đầu phản kháng, sau đó bắt đầu có lòng cầu tiến.

Với lại, vốn là cao minh, vậy mà lại đồng ý thành hôn.

Còn nguyện ý sinh con.

Vẫn không có tiền đồ như cũ.

Nếu là người bình thường thì đã theo đuổi Đại Đạo rồi.

Nhưng mà, đối với bọn họ mà nói, việc đồng ý thành hôn mới là chuyện tốt.

Sau khi ra khỏi đại điện, Lục Thủy liền thở phào nhẹ nhõm.

Mong rằng chuyện đó sẽ không kéo dài quá lâu ở kiếp này.

Ở kiếp trước, hắn bị mấy vị trưởng lão nhìn chằm chằm, thấy bọn họ từ mong chờ đến thất vọng.

Mấy lão nhân gia đó cũng rất khổ sở.

Lục Thủy cũng không mong như thế.

Mộ Tuyết thật sự không mang thai được, có thể có biện pháp gì chứ?

Nhị trưởng lão đã bắt mạch rất nhiều lần rồi, cơ thể của bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Hai vợ chồng bọn họ cũng rất cố gắng, cho nên chắc chắn không liên quan tới việc đó, thậm chí Nhị trưởng lão còn bắt mạch cho Mộ Tuyết nữa.

Cho nên, Lục Thủy hoàn toàn không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.

Quá mạnh mẽ, hoặc là do vận khí không tốt.

Ở kiếp trước hắn cũng đã từng nghiên cứu về việc này.

Nếu không thì tại sao vận khí trong thiên địa lại nằm ở trên người của hắn?

Trực tiếp giành lấy nó, sau đó đưa nó qua cho Mộ Tuyết, tăng khả năng mang thai của nàng lên.

Nhưng mà, thực tế đã chứng minh rằng, vận khí của thiên địa gì đó, hoàn toàn không có một chút tác dụng nào cả.

“Thời kỳ này thực ra rất tốt, mấy ngày nữa có thể đi một chuyến tới Hải Tẫn Đầu.”

Lục Thủy quay về nơi ở của mình.

Có lẽ hắn phải đi tới Hải Tẫn Đầu một chuyến, nhân dịp này hỏi thử Cửu xem rốt cuộc là Lục có thành hôn hay không.

Nếu như hắn có lập gia đình, thì người mà hắn cưới rốt cuộc là ai.

Hắn vốn dĩ định hỏi Mê Đô ở Thần Vực, bây giờ thì không cần phải hỏi nữa.

Hắn đã tiến vào trong đó luôn rồi.

Nếu như Cửu chịu phối hợp, thì hắn có thể biết được rất nhiều chuyện.

Chỉ sợ nàng không chịu phối hợp mà thôi.

Đương nhiên, dù không có thu hoặc gì đi nữa, thì hắn cũng phải đi tới Hải Tẫn Đầu một chuyến.

Lần trước hắn đã đồng ý rồi, cho nên phải hoàn thành thôi.

Vẫn luôn kéo dài chuyện này cũng chẳng sao cả, hiện tại hắn đã thành hôn rồi, cho nên không cần phải sợ này sợ nọ.

Sau khi trở về sân của mình, hắn tiếp tục đọc sách.

Hiện tại, tốc độ góp nhặt Thiên Địa Trận Văn của hắn vô cùng nhanh chóng, qua vài ngày nữa là có thể dụng được rồi, nhưng mà xem nhiều một chút chắc chắn sẽ không sai.

Chờ tới khi hắn lên được bát giai, thì có lẽ chỉ cần hơn mười ngày là có thể tấn thăng cửu giai.

Nhưng mà khi đối mặt với nhóm người Đế Tôn, hắn hoàn toàn không cần tới cửu giai.

Mặc dù lúc hắn bát giai cũng chưa chắc có thể đánh thắng được nhóm người Đế Tôn, nhưng mà vẫn có thể chào hỏi bọn họ một lúc.

Nếu như thực sự không được, thì hắn có thể lui ra ngoài, chờ thêm vài ngày nữa.

Dù sao thì từ bát giai lên tới cửu giai cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.

Sau khi đạt tới được cửu giai, thì thiên địa cũng khó mà làm suy yếu hắn.

Đến lúc đó, uy năng sẽ quay về…

Hình như cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Tóm lại, phải xem thử xem nhóm người Đế Tôn khôi phục tới mức độ nào, nếu như bọn họ chỉ khôi phục quyền năng Chí Cao, thì nó hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn cả.

Nhưng mà, đối với những người khác mà nói, thì đương nhiên là trí mạng.

Chạng vạng tối.

Mộ Tuyết bưng cơm tối tới.

“Lục thiếu gia, ta có phải là một người thị nữ được ngươi cưới về hay không?

Ngay cả việc ăn cơm mà ta cũng phải bưng tới cho ngươi.”

Mộ Tuyết đặt cơm tối lên trên bàn.

Là phần ăn của hai người.

Nàng không hề ăn trước.

“Mộ tiểu thư, đã là thị nữ mà còn cần phải cưới về sao?”

Lục Thủy khép sách lại, hắn xới cơm giúp Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết cũng đã xem qua Thiên Địa Trận Văn rồi, không phải là không biết, nàng có thể bắt chước.

“Tuy rằng không thể coi thị nữ như là thê tử được, nhưng mà có thể coi thê tử như là thị nữ.”

Mộ Tuyết đưa đũa cho hắn.

Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn Mộ Tuyết rồi nói:

“Mộ tiểu thư, ngươi đã từng xem phim cổ trang chưa?

Đôi khi, thị nữ…”

“Hửm?”

Lục Thủy còn chưa nói xong thì đã bị Mộ Tuyết trừng mắt nhìn.

“Có đôi khi quá phức tạp, tốt nhất là không cần.”

Lục Thủy lập tức sửa lời.

Bình Luận (0)
Comment