Chân tướng Mê Đô còn sống (3)
"Ta biết, Lục đã vượt qua Cửu.
Trở thành đệ nhất nhân nơi đây danh xứng với thực.
Ta cho là hắn thành công, nhưng hắn nói cho ta, hắn không thành công.
Chỉ là may mắn cũng không thất bại.
Hắn lưu hi vọng cho tương lai." Minh có chút thở dài:
"Ta cho rằng lưu cho tương lai chỉ đơn thuần lưu cho tương lai.
Nhưng ta lại phát hiện Lục đang vẫn lạc.
Lục sao lại vẫn lạc?
Ta hỏi hắn, tại sao phải lựa chọn vẫn lạc.
Hắn nói rằng con đường chỉ có một, hắn ở đó, con đường liền không có đó.
Một khắc này ta đột nhiên có chút rõ ràng, Lục trở nên giống Cửu, ngăn cản tương lai."
“Không nên." Lục Thủy cau mày nói:
"Cảnh giới của Lục là cảnh giới chân chính, thậm chí hắn có thể siêu thoát thế giới.
Sự hiện diện này không ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì.
Tại sao lại ngăn cản tương lai?"
“Ta không hiểu." Minh lắc đầu nói:
"Lục cũng không nói.
Về sau hắn để ta hỗ trợ trấn thủ Mê Đô.
Hắn nói làm thù lao, sẽ cho ta cơ hội xung kích chí cao một lần.
Nếu như chờ được lời của người kia.
Hắn nói người này nhất định tồn tại.
Nhưng cuối cùng có xuất hiện hay không, hắn cũng không biết.”
Tồn tại, Lục Thủy biết.
Xác thực tồn tại.
Nhưng…
Cuối cùng người đến chính là hắn.
Không biết Lục nhìn thấy là hắn, cao hứng hay là thở dài.
Dù sao hắn khả năng thay thế người khác.
"Lục không thành công, cũng không thất bại, là thứ gì?" Lục Thủy hỏi.
"Không biết, Lục không nhắc tới, cho đến khi Lục vẫn lạc ta cũng không có biện pháp biết được.
Bây giờ càng không có khả năng biết." Chuyện này Minh không có cách nào trả lời.
Bởi vì không có ai biết.
Loại chuyện này, quả thật rất khó từ trong miệng người khác biết được, cần phải đi hỏi bản thân Lục.
Không biết có Mê Đô có thể xuất hiện sau thời kỳ Chân Thần vẫn lạc hay không.
Chân Thần vẫn lạc còn có một đoạn thời gian dài.
Đó hẳn là chân chính thời kỳ viễn cổ.
Bốn thế lực lớn quật khởi.
Dài đến vô số năm.
Mà thời kỳ trước nên gọi là Thời Kỳ Chân Thần.
Đó là thời kỳ Chân Thần sinh động, tất cả cường giả quật khởi.
Hẳn là thời kì lộng lẫy nhất, cũng nhu hòa nhất.
Bởi vì có Chân Thần và Lục tồn tại, không ai có thể quét ngang tám hướng.
Về sau thí thần mở ra, hết thảy liền thay đổi.
Thiếu Kiếm Nhất, liền ít đi rất nhiều đồ vật.
Thời đại trở nên nghiêm túc.
Lục Thủy không hỏi thăm những thứ này nữa, hắn cũng đại khái hiểu được sứ mệnh của Minh, cùng với chuyện khi đó.
Chỉ là ký ức của Minh đã khôi phục rất nhiều, hắn vẫn có một câu hỏi muốn hỏi:
"Ta nhớ Chân Thần vẫn lạc được một vài năm, ngươi đã tìm lục địa, phải không?"
"Đúng vậy, ta xác thực đi tìm Lục, cũng nhìn thấy Lục.
Đó có lẽ là lần cuối cùng ta gặp Lục.
Nếu ta nhớ chính xác.’ Minh mở miệng nói.
"Ta nhớ rõ, lúc ngươi đi gặp Lục, đã gặp một tiểu cô nương tóc màu.
Ngươi có biết tên và thân phận của nàng không?” Lục Thủy hỏi.
Vấn đề này rất quan trọng.
Rất có thể cho thấy vấn đề.
"Đoạn ký ức này rất nhiều đều ở bên Nguyệt, chỉ là ta quả thật nhớ rõ có một tiểu nữ hài tóc màu.
Rất quái dị.
Ta nhớ được ta là hỏi Lục." Minh suy nghĩ hạ nói:
"Ta hẳn là có hỏi tên của tiểu nữ hài tóc màu.
Lai lịch ta không có ký ức, nhưng về tên thì ta nhớ rất rõ ràng.
Gọi Lục Thất.
Ta chỉ biết, sau khi biết lai lịch của đối phương, ta không kinh ngạc lắm.
Hẳn là ta đã biết đại khái từ trước.
Cụ thể là gì, chỉ có thể đi hỏi Nguyệt.
Không biết nàng đã khôi phục chưa."
Lục Thủy cảm giác có chút đáng tiếc.
Thế mà không có lai lịch của đối phương.
Nhưng có một điểm không sai, Lục gia cùng Lục xác thực có quan hệ.
Bởi vì sau đó Duy Nhất Chân Thần ở lại Lục gia.
Nhất là còn có một người tên là Lục Bát.
Lục Bát này còn là tổ tiên của Lục gia.
Nói bọn họ không có quan hệ, ai mà tin?
Dù sao Lục Thủy cũng không tin.
“Đúng rồi, ký ức trước khi Chân Thần ngã xuống, ngươi còn có bao nhiêu?” Lục Thủy Hỏi.
"Không có, ta nhớ lại sớm nhất chính là chuyện Mê Đô.
Những thứ khác cần một thời gian.” Minh lắc đầu nói.
Lục Thủy cũng không thèm để ý, những thứ này cũng đủ rồi.
Như vậy tiếp theo liền có thể hành động.
Sau khi hiểu được đại khái, có thể đi tìm đáp án không biết.
"Hiện tại Mê Đô có thể đi vào sao?" Lục Thủy hỏi.
"Có thể thì có thể, nhưng là..." Minh có chút lo lắng nói:
"Ba người Tiên Mục ở bên ngoài Mê Đô."
Ta có thể cảm giác được, bọn họ đều đang khôi phục.
Khôi phục thật nhanh.
Lục tiểu hữu tốt nhất nên chuẩn bị vẹn toàn.” Minh nhắc nhở Lục Thủy.
Đối mặt với lời nhắc nhở Lục Thủy chỉ thu hồi ghế cao, nói:
"Ta đã chuẩn bị xong."
"Chuẩn bị xong rồi à?"
Minh không khỏi cảm thấy có chút ngoái ý muốn, nhanh thế ư?
Hắn nhớ Lục Thủy không mạnh tới như thế.
"Ngươi chắc chắn chứ?
Lần này không phải là một người tu chân bình thường, mà là tồn tại Chí Cao.
Từ trước cho tới giờ, người có thể đạt tới cảnh giới này chỉ có vài người mà thôi."
Minh muốn khuyên hắn một chút.