Nghịch chuyển thời không (1)
Lục Thủy đã thu thập xong đồ đạc, hắn nói:
"Có lẽ ngươi không quá tin, nhưng mà khả năng của ta có lẽ vượt xa tưởng tượng của ngươi.
Ngươi cũng cảm thấy rằng ngươi đang chờ ta.
Nếu vậy thì sao ta có thể phụ sự chờ đợi của ngươi được cơ chứ?
Mặc dù Chí Cao thật sự rất đặc biệt, nhưng mà cũng không có nghĩa là vô địch.
Bọn họ vẫn có thể bị đánh bại, cũng có thể bị giết chết."
Lục Thủy quay người định rời đi, trước khi đi hắn nói:
"Còn muốn nói gì nữa không?
Có thể nói cho ta biết ngay bây giờ luôn."
Minh có hơi sững sờ, hắn suy tư một chút, cuối cùng lắc đầu nói:
"Những thứ mà ta nhớ ra, thì gần như đều đã nói cả rồi.
Những thứ khác, cần phải có thêm thời gian."
"Ừ."
Lục Thủy gật đầu, cất bước rời đi, vừa đi hắn vừa nói:
"Vậy thì ta đi tìm đáp án của chính mình đây, có lẽ sau lần này ta sẽ có thể biết được hết tất cả."
Lục Thủy vừa dứt lời liền biến mất.
Minh đứng đối diện cửa, hắn vẫn có chút không tin.
Lục Thủy đúng là rất mạnh, nhưng mà hắn không biết Lục Thủy rốt cuộc mạnh tới mức nào.
Chỉ trong một thời gian ngắn như thế, hắn thật sự có thể trực tiếp đối diện với ba người Tiên Mục ư?
Trên lý thuyết thì là không thể.
Có điều...
Nếu Lục Thủy đã tự tin như thế, thì hắn đương nhiên sẽ tin tưởng, không chất vấn.
"Ta chờ ngươi."
Giọng nói của Minh vang vọng ở trong phòng, có điều không ai nghe thấy nó mà thôi.
...
Mộ Trạch nhìn Khởi Nguyên Thạch đang phát sáng, sau đó lại nhìn Khởi Nguyên Thạch dần mất đi ánh sáng.
Hắn an tĩnh chờ đợi, không quan tâm tới thời gian.
Về phần những người ở bên ngoài, hắn chỉ cần tùy tiện lấy một cái cớ là được.
Có một số việc muốn bàn giao với Lục Thủy, hắn cần Lục Thủy giúp một chuyện.
Có lẽ cần thêm một chút thời gian nữa.
Về việc nghiên cứu cờ vây, hắn có chút không biết phải nói làm sao.
Lần này, hắn trực tiếp thông tri với đại ca và nhị tỷ của mình.
Mặc kệ lời chất vấn và khuyên bảo.
Nhưng mà, hắn cũng không nói gì nhiều cả, chỉ bảo bọn họ yên tâm, không có vấn đề gì mà thôi.
Mộ Tuyết quả nhiên không nói gì cả, nàng chỉ tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hai vị tùy tùng của Lục Thủy cũng không nói gì.
Dường như đã biết qua trước về việc này rồi.
"Giống như lời của Lục Thủy vậy, không biết cực hạn của bọn họ là bao nhiêu ngày."
Bất cứ thứ gì cũng có cực hạn.
Nhưng mà, Mộ Tuyết không hề có phản ứng gì với việc này, cho nên những người khác của Mộ gia đương nhiên cũng không nói nhiều.
Vị Thiếu nãi nãi này của Lục gia cảm thấy không thành vấn đề gì cả, thì bọn họ có thể có vấn đề gì được cơ chứ?
Cho nên, mấu chốt của vấn đề này chính là cực hạn của Mộ Tuyết là mấy ngày.
Có điều, Mộ Uyên cũng có nhắc nhở vài câu, thậm chí còn muốn biết tình huống cụ thể.
Đáng tiếc là Mộ Trạch vẫn một mực trầm mặc.
Lúc này, Mộ Trạch đang quan sát Khởi Nguyên Thạch, nhìn Lục Thủy đang nhắm mắt.
Hắn đang chờ đối phương tỉnh lại.
Đối thoại với Minh có lẽ sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Điều quan trọng là sau đó Lục Thủy còn muốn đi vào trong Mê Vụ Chi Đô.
Nơi mà người tu chân bình thường một khi tiến vào liền không thể đi ra được.
Lục Thủy đã đi vào rồi, cũng đã đi ra rồi, nhưng mà lần trước hình như không thu hoạch được gì cả.
Lần này thì khác, lần này là đi để giải quyết chuyện của Minh.
Cực kỳ nguy hiểm.
Hắn rất lo lắng, thế nhưng...
Lục Thủy muốn đi, hắn có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Vù!
Ánh sáng bắt đầu xuất hiện.
Lúc này, hắn phát hiện Lục Thủy bắt đầu khôi phục.
Chỉ một lúc sau, Lục Thủy đã mở mắt ra.
Khi Lục Thủy mở mắt ra, hắn thấy sắc mặt của cha vợ không được tốt cho lắm:
"Có điều gì phải lo lắng à?"
Mộ Trạch nghe thấy câu nói này liền gật đầu:
"Lục thiếu gia, chuyến đi này có gặp phải nguy hiểm gì không?"
"Chuyện này..."
Lục Thủy suy tư một chút rồi gật đầu nói:
"Có nguy hiểm, nhưng mà không phải là nguy hiểm trí mạng.
Cụ thể như thế nào thì phải đi vào trong đó mới biết được.
Với tu vi hiện tại của ta, trên lý thuyết thì sẽ không có bất kỳ chuyện gì có thể tạo nên vết thương trí mạng cho ta được cả.
Nhưng cũng không loại trừ được những thứ mà ta không hiểu rõ."
"Vậy thì nếu Lục thiếu gia đợi thêm mười ngày nữa, thì có phải là tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì hay không?"
Mộ Trạch lại hỏi.
"Đúng vậy, nhưng mà quá lâu, không cần thiết phải đợi tới lúc đó."
Lục Thủy không muốn chờ đợi.
Hiện tại đã đủ rồi.
Từ lúc hắn trùng sinh tới giờ là đã 6 tháng rồi, cấp bậc cao hơn một chút so với dự đoán.
Thực lực hình như không hề thay đổi.
Có thể còn yếu đi một chút.
Nhưng cũng có thể là mạnh hơn, không biết, dù sao thì hắn cũng chưa từng thử qua.
Nhưng mà, có lẽ vẫn có thể miễn cưỡng xử lý những việc này.
Về chuyện của uy năng, cái này là mang từ kiếp trước tới, cho nên hắn vĩnh viễn không biết được rằng việc uy năng của mình triển khai toàn bộ lúc lục giai, hay thất giai gì đó là chuyện như thế nào.
Với lại, chuyện này cũng không có giá trị gì cả.
Dù sao thì hiện tại hắn cũng phải tiến vào trong Mê Vụ Chi Đô rồi.
"Ta phải đi vào trong đó, trong khoảng thời gian này Mộ Tuyết chắc chắn sẽ không đi tìm ta.
Nhưng mà, cha mẹ ta thì hên xui.
Tóm lại là cha vợ tiếp tục bịa chuyện đi.
Trong thời gian như thế, bọn họ có lẽ sẽ không làm ra hành động gì quá khích đâu."
Lục Thủy nói.
Chủ yếu là do cha mẹ không biết con trai của mình mạnh tới mức nào, cho nên bọn họ có hơi lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Ách.
Nếu như bọn họ biết, thì sau khi bọn họ biết hắn đi tìm mấy người Đế Tôn, có phải sẽ ăn không ngon không?
Nếu thật sự là như thế, thì đúng là tiện nghi cho lão cha rồi.
Quang minh chính đại không cần ăn cơm.
Hắn có lẽ sẽ vung tay lên, sau đó đặt đũa xuống, gương mặt lộ ra vẻ đau lòng nói: Ta lo cho con, ăn không vô.
Nhưng chắc chắn trong lòng hắn đã nở hoa rồi.
Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, hắn cảm thấy lần trước mình cũng tưởng tượng như vậy.
Hình tượng của lão cha trong lòng hắn hình như có hơi không đúng, nhưng mà không đổi được.