Vượt qua thời không (1)
Giọng nói của Lục Thủy truyền ra ngoài.
Ba người Đế Tôn nhìn Lục Thủy, dường như đang xác nhận cái gì.
“Không phải là ngươi mới đúng.” Đế Tôn mở miệng nói.
“Không.” Lục Thủy lắc đầu nói:
“Đúng là ta.”
“Mặc dù chúng ta đang ngủ say, nhưng dị tượng hẳn là vừa mới xuất hiện chưa bao lâu.
Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Chân Thần Aiz nhẹ giọng hỏi.
Đối với ba người mà nói, cho dù đúng là Lục Thủy, thì bọn hắn cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc gì.
Giống như có thể tiếp nhận tất cả những khả năng và biến hóa.
“Theo như bình thường thì, ta năm nay 20 tuổi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Nghe được câu này, ba người vốn tâm tình không chút chập chờn theo bản năng nhìn Lục Thủy nhiều thêm một cái.
20 tuổi?
Bát giai?
Vượt qua Đại Đạo?
Mà người kinh ngạc không chỉ có ba người, còn có cả những người bên ngoài kia.
Bọn người Lão tổ Đạo Tông, trấn thủ một phương.
Cảnh tượng trong vòng xoáy càng lúc càng rõ ràng, bọn hắn cũng có thể nghe được một chút cuộc đối thoại bên trong.
Sau đó nghe được một sự thật, Lưu Hỏa mới 20 tuổi.
Điều này khiến bọn hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Người này rốt cuộc là thiên kiêu nhà ai?
Thế mà lại cao minh như vậy.
20 tuổi đã vượt qua chúng ta.” Lão tổ Đạo Tông cảm thấy chấn kinh.
Những người khác cũng như vậy, 20 tuổi đã có thể tiến vào Mê Vụ Chi Đô, đối đầu trực diện với ba người bọn hắn không thể nào hiểu được.
Đây không phải là dũng khí, mà là thực lực.
“Ta có hiểu một chút chuyện liên quan tới Lưu Hỏa.
Hắn dường như là bắt đầu xuất hiện từ nửa năm trước, khả năng rất lớn là một người trẻ tuổi mới 20.
Nửa năm nay, tên hắn từ không ai biết tới, đến có chút danh tiếng, lại đến danh tiếng vang xa, cuối cùng danh chấn thiên hạ.
Chỉ dùng nửa năm.
Được xưng là vạn cổ thiên kiêu.
Nghĩ tới hắn quả thật không lớn tuổi lắm.
Có điều rốt cuộc là ai thì không có người nào biết.
Dường như không ai truy ra được đến thân phận thật sự của Lưu Hỏa.” Lão tổ Trùng Cốc mở miệng nói ra.
Hắn đúng là gần đây đang điều tra Lưu Hỏa.
Khiến hắn hơi kinh ngạc.
Người này quá mạnh, cảm giác như thời gian nửa năm nay hắn từng chút một quật khởi lên.
Nhưng lực lượng của bản thân là bẩm sinh.
Ví dụ như cùng hưởng đạo tàng.
Đây không phải việc cứ cố gắng là làm được.
Cho nên, khiến cho người ta xem không hiểu.
“Lục đạo hữu cảm thấy người này như thế nào?” Một vị Lão tổ khác của Đạo Tông nhìn về phía Lục Vô Vi, mở miệng hỏi thăm.
Ngưng Hạ cũng nhìn qua.
Nhị Trưởng lão cúi đầu, những người này thật đúng là sẽ khen.
Hai người thuộc Kiếm Nhất Phong cũng tò mò không biết Lục Vô Vi sẽ đánh giá như thế nào.
“Hắn đã vượt qua ta.” Lục Vô Vi không nhiều lời.
Trực tiếp nói thẳng ra.
Câu nói này khiến người khác vừa khó chịu vừa thư thái.
Lục Vô Vi rốt cuộc cũng không phải mạnh nhất.
Nhưng người 20 tuổi đã vượt qua Lục Vô Vi, lại không phải người bọn hắn quen biết.
Cũng có chút thở dài.
Nhỡ đâu trở thành địch, đó là người ngay cả Lục Vô Vi cũng không đấu lại được.
Bọn hắn ngược lại càng nguy hiểm hơn.
“20 tuổi?” Lúc này, giọng nói từ bên trong tiếp tục truyền ra:
“Dị tượng xuất hiện hẳn là vào mấy ngày gần đây, chứ không phải vào hai mươi năm trước mới đúng.”
Nghe được câu này, những người khác hơi nghi hoặc.
Đối phơng nói dị tợng là nói đến cái gì?
Gần đây xuất hiện không ít dị tượng.
Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão đi quan sát nghe ngóng, xem có phải dị tượng xảy ra đề là vì Lục gia hay không.
Lần này có thể hiểu được vì sao tam đại thế lực lại nhằm vào Lục gia như vậy.
Trong thông đạo, trên sao trời.
Lục Thủy nhìn Aiz, hồi đáp:
“Đúng vậy, Dự Ngôn Thạch Bản ghi lại dị tượng.
Đúng là vào mấy tháng trước.
Cũng không phải lúc ta ra đời.”
“Vậy tại sao ngươi lại cho rằng người này chính là ngươi?” Phật Đà hỏi Lục Thủy.
“Vậy tại sao các ngươi lại phải để lại ba đồ vật này ở đây?
Các ngươi thân là người sáng lập.
Vậy các ngươi xác định dị tượng chỉ hướng ai thế nào?” Lục hỏi ngược lại.
“Để lại những vật này cũng chỉ là vì muốn tìm ra người này, bóp chết tai họa ngầm.
Về phần làm thế nào để xác định dị tượng chỉ hướng ai, chúng ta thôi diễn bên trong đi, dị tượng tới vì ai thì tức là chỉ hướng người đó.” Đế Tôn nhìn về phía Lục Thủy, mở miệng nói:
“Dị tượng là tới vì ngươi sao?”
“Không phải.” Lục Thủy lắc đầu nói:
“Dị tượng xác thực không phải vì ta mà đến, nhưng mà…”
Lục Thủy nhìn những người này, khóe miệng mang theo ý cười, nói:
“Các ngươi có nghĩ tới hay không, dị tượng có thể xuất phát từ bàn tay của ta?”
Nghe được câu này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không để ý tới bọn hắn, Lục Thủy tiếp tục nói:
“Các ngươi có nghĩ tới hay không, quyền năng của các ngươi không có cách nào hoàn toàn bắt được ta?”
Do đó chỉ bắt được một sợi khả năng kia, chính là dị tượng.”
Tiên đoán chỉ về hướng khác, có nhiều loại khả năng, vậy ngươi làm sao xác định được là không phải người kia?” Aiz hỏi.
“Bởi vì nàng cũng không có đặc biệt như vậy.” Lục Thủy nói khẽ:
“Có lẽ đối với các ngươi mà nói, lai lịch của nàng đặc biệt, trời sinh tự mang dị tượng.
Nhưng đối với ta mà nói, nàng quả thật chỉ là một đứa bé bình thường.
Không có khả năng phá vỡ tam đại thế lực.
Sự xuất hiện của nàng tương đối đặc biệt, dị tượng là đang bảo vệ nàng, cũng là đang bảo vệ thế giới.”
Ba người Đế Tôn trầm mặc một lát.
Phật Đà trước tiên mở miệng:
“Thí chủ họ Lục sao?”
Trước vấn đề này, Lục Thủy không hề kinh ngạc.
Nhưng một đám ở bên ngoài lại đột nhiên ngây cả người.
Họ Lục?
Lúc này, bọn người Lão tổ Đạo Tông nhìn về phía Đại Trưởng lão.
Nhất thời có chút khó mà tin nổi.
Bọn hắn là muốn tìm ra đáp án từ sắc mặt người Lục gia.
Không có biến hóa, cũng không có kinh ngạc?
Người của Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong và Trùng Cốc, tim đều đập nhanh hơn rất nhiều.
Bọn hắn nhìn vòng xoáy, chờ Lưu Hỏa trả lời.
Mặc dù trước đó bốn người kia nói cái gì, bọn hắn hoàn toàn nghe không hiểu.
Nhưng mà chuyện họ gì thì vẫn có thể nghe hiểu.
Như vậy, Lưu Hỏa là người của Lục gia sao?
Người không biết chuyện đều hết sức chăm chú lắng nghe.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn liền nghe thấy giọng nói của Lưu Hỏa vang lên.
Chỉ có mấy chữ rất đơn giản:
“Đúng vậy, ta họ Lục.
Các ngươi có thể gọi ta là Lục Thủy.”
Ầm!
Giờ phút này, trong đầu đám người Đạo Tông nổ ầm như sấm sét giữa trời quang.
Lục gia, Lục Thủy?
Bọn hắn trước kia không biết gì về người này.
Nhưng đại hôn của Lục Thủy trước đó, Lục Vô Vi đã qua mời bọn hắn tới.
Đại hôn chỉ có một ngày mà dị tượng vô số…
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Tất cả dị tượng xảy ra đều là vì đang chúc mừng đại hôn của người này.
Thiên kiếp xin nghỉ phép , tường vân sáng chói, sự chúc phúc của thế giới.
Hóa ra, đều là bởi vì người mạnh nhất đương thời, thiên kiêu đệ nhất vạn cổ, thành hôn.
20 tuổi đã vô địch thiên hạ.
Lão tổ Đạo Tông vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy khó chịu.
Cảm thấy may mắn là vì bản thân lại có đức hạnh được tham gia hôn lễ của loại tồn tại này.
Lúc trước có lẽ thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Những người khác cũng không có loại cơ hội này.
Mà cảm thấy khó chịu là vì, chính mình thế mà vừa mới khen đối phương với Lục gia.
Nhìn đối phương thế này, hẳn là đã sớm biết đi?
Bản thân vừa mới bị chế giễu.
Người của Kiếm Nhất Phong cũng cực kỳ chấn động.
Lục Thủy Lục gia, bọn hắn không nhớ lầm thì đây hẳn là người bị người ngoài gọi là Thiếu gia phế vật mới đúng.
Thì ra là thế.
Lục gia vẫn luôn cất giấu đối phương, khiến cho tất cả mọi người đều xuất hiện ảo giác.
Vào nửa năm trước, thời cơ đến.
Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa, hoành không xuất thế.
Điều này đại biểu rằng Lục gia đã nhận ra nguy cơ, cho nên đã để vị thiên kiêu đệ nhất vạn cổ này hành tẩu tu chân giới.
Lục gia quả thật là đáng sợ.
Lão tổ Trùng Cốc bị dọa sợ đến hồn cũng không còn.
Hóa ra Lục Thủy kinh khủng như vậy.
Hắn nhớ rõ Trùng Cốc từng có người đi chọc Lục Thủy, khi đó người tới xử lý lại là Lục Vô Vi, hắn cảm thấy quả thật là đáng sợ.
Bây giờ mới phát hiện hóa ra là Lục gia nhân từ, người tới không phải là nhân vật khủng bố nhất.
Hai vị còn lại của Đạo Tông cũng cảm thấy đắng chát.
Bọn hắn vốn nên nghĩ tới rồi mới đúng.
Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông… cái này không phải liền là Thiếu gia của Lục gia sao?
Chỉ là không ai nguyện ý muốn nghĩ theo hướng này.
Nhất thời, bọn hắn chỉ có thế đắng chát nhìn mấy vị Trưởng lão của Lục gia, nói:
“Lục gia giấu thật sự quá sâu, bây giờ chúng ta mới phát hiện ra.
Lục gia thật sự quá mạnh.”
“Mong mấy vị đừng có tuyên dương.” Lục Vô Vi thong dong nói.
“Vui vẻ trong lòng hả?” Cửu vỗ vỗ đầu Đại Trưởng lão, vừa cười vừa nói.
Đại Trưởng lão không nghe thấy.
Đương nhiên, lời nói của Cửu, không phải ai cũng nghe thấy được.
Lúc này, không còn ai nói gì nữa.
Mà chỉ tập trung nhìn vào vòng xoáy.
Một khi dừng nói chuyện, chính là lúc bọn hắn đối mặt với áp lực.
Khi đó, bên trong tất nhiên sẽ bộc phát ra sức mạnh cường đại.
Bọn hắn cần trấn thủ, trụ lại ở nơi này.
Nếu không…
Bên ngoài không ai chạy được.