Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1398 - Chương 1396: Vượt Qua Thời Không (2)

Chương 1396: Vượt qua thời không (2) Chương 1396: Vượt qua thời không (2)

Vượt qua thời không (2)

Lời nói của Lục Thủy, mấy người Đế Tôn nghe được.

Bọn hắn nhìn Lục Thủy, trầm mặc không nói.

Cũng không có ai không tin, không có ai tỏ ra kinh ngạc.

Dường như đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Lục Thủy

Cuối cùng, Đế Tôn mở miệng:

“Nói như vậy, chúng ta nên ứng kiếp rồi sao?”

Trước sự bình tĩnh của ba vị này, Lục Thủy cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, thân là cường giả giết thần thời Viễn Cổ, không có người nào trong ba người này là bình thường.

Cũng không có người nào là đơn giản.

“Các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như không có Dự Ngôn Thạch Bản, các ngươi sẽ không nhất định phải ứng kiếp?” Lục Thủy rất tò mò hỏi một câu.

Nếu như không có Dự Ngôn Thạch Bản, như vậy hắn không nhất định sẽ là kẻ địch của những người này.

Nghe thấy lời Lục Thủy nói, ba người không hề thở dài, cũng không hề hối hận.

Giọng nói Đế Tôn mang theo ý cười:

“Không có hành động thì không có thắng lợi.

Không phải sao?

Thứ chúng ta muốn cũng không phải là sống sót.

Ứng kiếp thì như thế nào?

Các hạ chẳng lẽ còn cho rằng chúng ta tham sống sợ chết sao? Chỉ vì được sống tạm trên thế gian này sao?”

“Chân Thần lựa chọn cái chết, Kiếm Nhất lựa chọn cái chết.

Lục cũng lựa chọn cái chết.” Chân Thần Aiz nhìn Lục Thủy, tiếp tục nói:

“Chúng ta là người của cùng một thời đại.

Bọn họ đều mạnh hơn so với chúng ta.

Nếu đã không thể vượt qua bọn họ khi bọn họ còn sống.

Thì làm sao có thể thua kém bọn họ trên con đường phía trước được?

Bọn hắn từng e ngại cái chết sao?

Chưa bao giờ e ngại.

Bọn hắn dừng bước không tiến lên nữa sao?

Kể cả lúc cận kề cái chết cũng không có khả năng dừng bước.

Tu vi của chúng ta xác thực không bằng bọn hắn.

Nhưng chúng ta không hề kém hơn so với bọn hắn.

Dự Ngôn Thạch Bản cũng tốt, Vị Lai Kinh cũng được, Sách Khải Huyền cũng không sao.

Chúng ta chỉ là chuẩn bị vì con đường mình muốn đi mà thôi.

Thành công thì tiến thêm một bước.

Thất bại, ứng kiếp là được.

Có gì cần hối hận?”

Phật Đà cũng chắp tay trước ngực, nói:

“Đúng vậy.”

Lục Thủy nghe xong những lời này, không nói thêm gì nữa.

Không cần thiết, lập trường của bọn hắn vốn khác nhau.

Mâu thuẫn vẫn luôn tồn tại trong thế giới, có ai đúng ai sai?

Cần phải để ý sao?

“Vậy thì ba vị.” Lục Thủy bước lên một bước, sức mạnh theo đó phun trào:

“Ứng kiếp đi.”

Ầm!

Sức mạnh bắn ra từ trên trời không vô tận.

Ba người Đế Tôn chưa từng nhẹ tay, quyền năng thuộc về bọn hắn, sức mạnh thuộc về bọn hắn bắt đầu xé rách trời không, hủy diệt tất cả.

Mà thứ bọn hắn cần hủy diệt nhất, chỉ có một người.

Đó chính là Lục Thủy.

Sức mạnh của Tiên, ngạo thị thiên hạ.

Sức mạnh của Phật, rọi khắp thiên địa.

Sức mạnh của Thần, trừng trị thế nhân.

Lục Thủy liếc qua những sức mạnh này một lượt, sức mạnh thiên địa phóng thẳng tới.

Giờ phút này, toàn bộ trời không bị sức mạnh bao trùm, giống như có người khổng lồ vô hình đang đọ sức trên không trung.

Ầm!

Sức mạnh va chạm.

Một vụ nổ lớn bùng nổ, sức mạnh tan rã, trời không vỡ nát.

Trấn áp vạn sự vạn vật.

“Nhân loại ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ngươi tới quá sớm.” Sức mạnh của thần Aiz phun trào, trực tiếp đuổi theo công kích Lục Thủy.

Lục Thủy di chuyển bước chân, vung tay lên một cái, sức mạnh một người đối kháng với tam đại Chí Cao.

Ầm!

Sức mạnh cường đại khiến thân thể của hắn cảm nhận được áp lực.

“Coi như là tôn trọng của ta dành cho các ngươi, cho các ngươi cơ hội.”

Trên người Lục Thủy, ánh sáng đột ngột tỏa ra.

Hắn trở nên sáng chói như một ngôi sao giữa trời.

Bắt đầu phản kích.

Mà ba người Đế Tôn cũng hóa thành ngôi sao, vây công Lục Thủy.

Ầm!

Sức mạnh xé rách toàn bộ, đại đạo xung quanh dần khô cạn.

Mệnh lý thiên địa cũng theo đó lay động.

Sức mạnh bắt đầu tràn ra xung quanh, trực tiếp phá vỡ Mê Vụ Chi Đô.

Ầm!

Soạt.

Mê Vụ Chi Đô quay cuồng.

Sức mạnh đáng sợ dường như muốn làm nổ tung cả Mê Vụ Chi Đô.

Vù!

Một đạo kiếm quang từ trên cao chém xuống.

Trực tiếp trấn áp Mê Vụ Chi Đô.

Tiếp đó, mấy đạo sức mạnh cũng theo đó xuất hiện, trấn thủ khắp các nơi trong Mê Vụ Chi Đô.

Biển máu quay cuồng.

“Không đủ, còn thiếu rất nhiều.” Ma tu Huyết Trần lập tức nói.

Quá kinh khủng, bốn vị này đánh nhau, đơn giản là muốn xé nát tất cả.

“Để ta tới giúp các ngươi một tay đi.”

Giờ phút này, từ trên bầu trời vang lên một giọng nói.

Phía trên Mê Vụ Chi Đô dần xuất hiện ba tòa tiên sơn.

Lúc này, ba tòa tiên sơn trấn thủ ở ba phía, gánh đỡ giúp phần lớn áp lực.

“Thiên Cơ?” Ma tu Huyết Trần nhìn ba tòa tiên sơn liền biết người đến là ai.

Có Thiên Cơ, bọn hắn liền dễ thở hơn rất nhiều.

Nhưng sau đó sẽ như thế nào, không ai dám suy đoán.

Ầm!

Trong chớp mắt, bốn cột sáng vọt lên bầu trời.

Khí tức kinh khủng bắt đầu khuếch tán từ bốn cột sáng này.

Sức mạnh kinh khủng phát tán khắp nơi.

Là cường giả chân chính đang giao phong.

Giờ phút này, toàn bộ tu chân giới đều phát hiện ra cái gì.

Rất nhiều người đều nhìn lên bầu trời, loại cảm giác tim đập chân run kia nhanh chóng xuất hiện trong lòng bọn họ.

Nhưng bọn họ cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.

“Các ngươi có cảm nhận được không?”

“Có, trong trời không vô tận hình như có cường giả nào đó đang giao chiến.”

“Ta có một loại cảm giác kỳ quái, sức mạnh của bọn hắn một khi truyền tới chỗ chúng ta này, vậy đó chính là tận thế.”

Tiên Quân Thái Nhất nhìn về phía chân trời, hắn có một suy đoán.

“Lưu Hỏa đã tìm được tới chỗ mấy người Đế Tôn sao?”

“Hẳn là, không biết cuối cùng sẽ như thế nào đây? Đây chính là trận chiến cuối cùng.

Nếu như Đế Tôn bại…” Chiến Thần cúi đầu nói.

“Chúng ta đã đi theo Đế Tôn bao lâu rồi?” Tiên Quân Tử Vi mở miệng hỏi.

“Rất nhiều năm rồi.” Tiên Quân Thái Nhất nói khẽ:

“Lúc ta còn chưa thành tiên, Đế Tôn đã tìm được ta.

Từ đó đến bây giờ.

Cho nên nếu như Đế Tôn bại.

Ta nguyện ý tiếp tục đi theo ngài.”

Chiến Thần và Tiên Quân Tử Vi đều nhìn về phía bầu trời.

Đáp án của bọn hắn giống như Tiên Quân Thái Nhất.

Bọn hắn trở thành một thành viên của Tiên Đình không phải bởi cái gì khác.

Chỉ là bởi vì chủ của Tiên Đình là Đế Tôn.

Chỉ thế mà thôi.

Trong Phật Môn, Tâm Hỏa Cổ Phật cũng nhìn về phía chân trời.

Lúc này, trong Phật điện nổi lên sóng biển.

Dường như chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ bị sóng biển nuốt chửng.

Đây là Khổ Hải.

Khổ Hải vô nhai.

“Nếu Phật của ta bại, thì có quay đầu không?” Diệu Tôn Cổ Phật nhẹ giọng hỏi.

Tâm Hỏa chắp tay trước ngực, mở miệng nói:

“Khổ Hải vô nhai, trên bờ nếu như không có ngã Phật.

Vậy hãy để ta tiếp tục đi về phía Phật của ta đi.”

Diệu Tôn Cổ Phật tuyên một câu phật hiệu.

Sau đó không cần nhiều lời nữa.

Lựa chọn của bọn hắn là giống nhau.

Bên ngoài Phật điện, Khổ Hải quay cuồng, mà bên trong Phật điện lại có Cổ Phật đang ngồi thiền.

Tâm tĩnh.

Toàn bộ xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến bọn hắn.

Dường như bọn hắn có thể chịu được tất cả.

Cùng lúc đó.

Trên hải vực vô tận có một con sông băng mênh mông.

Bên trong sông bằng có một mặt hồ tĩnh lặng.

Trên hồ nước là một thiếu nữ đang đứng, nàng nhìn về phía chân trời, cảm nhận được sức mạnh va chạm.

Nàng biết, trận chiến cuối cùng đã bùng nổ.

Ánh sáng lóe lên bên hồ.

Một màu đen tụ lại bên hồ.

Là Thần Quang MInh và Nữ Thần Hắc Ám.

Bọn hắn không ai dám mở miệng, cũng không cần mở miệng nói cái gì.

Chỉ an tĩnh nhìn về phía chân trời, chờ đợi kết cục cuối cùng xuất hiện.

Bọn hắn sẽ như thế nào đã không còn quan trọng.

Dù thì trên đường đi của bọn họ.

Hoặc là thành công, hoặc là thất bại.

Bất kể như thế nào, bọn hắn đều đã chuẩn bị sẵn sáng.

“Lại có thể nhìn thấy Chân Thần.”

Một hồi sau, Nữ Thần Băng Hải đột nhiên nói.

“Đúng vậy a, đã rất nhiều năm rồi.” Thần Quang Minh cảm thán một câu.

“Khiến cho người ta nhớ nhung quãng thời gian trước đó.” Nữ Thần Hắc Ám mới chỉ là một thiếu nữ.

Nàng dường như rất thường xuyên nhớ tới chuyện trước kia.

Sau đó, mấy người không nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment