Vượt qua thời không (3)
Nam Thành.
“Vừa rồi hình ta vừa thấy ông chú bảo vệ đi ra, khả năng là có liên quan tới biến hóa trên trời.” Sơ Vũ nhìn lên bầu trời, nói.
Kiếm Lạc không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết trên bầu trời vô tận kia có khả năng đang xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm.
“Ngươi liệu có khả năng là Lưu Hỏa hay không?” Kiếm Lạc hỏi.
“Bỏ cái khả năng đó đi.” Sơ Vu nói.
Không cần nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn có quan hệ với đùi của hắn.
Cũng không biết là liên quan tới mức nào.
Hơn nữa, bọn hắn cái gì cũng không biết.
Chỉ có thể cảm giác được khí tức.
Cái này nếu như có ảnh hưởng tới, vậy thì đó chinh là tai nạn đi.
Có điều những tiểu nhân vật như bọn hắn thì có lo lắng cũng vô dụng.
Nhiều lắm là nghĩ cách chạy trốn.
Bọn hắn vừa hay có thủ đoạn chạy trốn.
Mộ gia.
Đông Phương Trà Trà nhìn lên bầu trời, mở miệng má.
“Có phải là sắp giáng sét xuống rồi hay không?”
“Hẳn là không phải đâu?” Nhã Nguyệt cảm thấy không giống sét đánh.
Ầm ầm!
Bầu trời vang lên tiếng rầm vang.
“Ngươi nhìn đi, thật sự là sét đánh.” Đông Phương Trà Trà nói với Nhã Nguyệt ở một bên.
Lúc này, Thủy Vân Thú và Hỏa Vân Thú đang nằm co ro trên người Nhã Lâm.
Bọn chúng đang sợ hãi.
“Đánh nhau, không biết là thực lực bây giờ có đủ mạnh hay không.” Mộ Tuyết cũng không quá lo lắng.
Lục Thủy cường đại, khác với người bình thường.
Chí Cao cũng không thể tạo thành cho hắn thương tổn trí mạng gì.
Hơn nữa nàng vừa mới suy tư xong.
Nhớ tới rất nhiều chuyện.
Trên người Lục Thủy hẳn là có hậu thủ.
Hơn nữa, nàng đã hiểu rõ một sự kiện.
Lai lịch của Lục Lai Sự.
Thật sự khiến nàng cảm khái.
Thế mà lại thật sự thành công, có chút chờ mong Lục Lai Sự ra đời.
Hy vọng đừng có xảy ra vấn đề gì.
“Đi thôi, trời tối rồi có thể vẽ cảnh đêm một chút.” Mộ Tuyết nói.
“Tỷ tỷ, lần này để Trà Trà tỷ tỷ vẽ ta.” Nhã Lâm giơ tay.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Đông Phương Trà Trà đặc biệt hưng phấn.
Mộ Tuyết cũng không nói gì.
Nàng từng giây từng phút đều đang chú ý tới mệnh lý của Lục Thủy, có rảnh lại suy nghĩ một chút xem Lục Thủy ở kiếp trước đã đạt tới cảnh giới gì.
Có điều…
Không biết vì sao luôn có cảm giác sau đó sẽ phát sinh một số việc.
…
Sức mạnh du tẩu tứ phương, hình bóng của mấy người Lục Thủy đã sớm biến mất trong trời không.
Sao trời bị bọn hắn phá nát, trời không bị bọn hắn xé rách.
Bão tố vô tận quét sạch trời không.
Toàn bộ đều đang bốc hơi.
Vạn vật đều đang khô héo.
Dường như muốn đánh tới thiên băng địa liệt, vạn vật tịch diệt.
Mà trong khi hai phe giao phong.
Dường như có máu tươi bắt đầu tràn ra, vẩy khắp trời không.
Máu tươi không hề bị lãng phí, trực tiếp hóa thành sức mạnh Đại Đạo, lại lần nữa bị cuốn vào cuộc chiến.
Thông đạo giữa trời không đang tan rã, sao trời toàn bộ đều bị vỡ nát.
Dường như sức mạnh muốn quét sạch một thứ ra ngoài.
Hủy diệt thiên địa.
Trận chiến này, thời gian cũng kéo dài không quá lâu.
Trong lúc trời không tan rã, vạn vật bị phá hủy.
Sức mạnh tứ phía dần tức xuống.
Lục Thủy lui trở về.
Hắn bị ép lui.
Thua sao?
Không.
Thắng.
Thắng trong gang tấc.
Lúc này, hình bóng của ba người kia cũng xuất hiện.
Trên người bọn họ cũng không có thương thế gì, nhưng khí tức đã yếu đi rất nhiều.
Có điều, trên mặt ba người không có sự e ngại nào.
Bọn hắn chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Không nghĩ tưới muốn đánh bại ngươi, chỉ dựa vào quyền năng và Đại Đạo thì không có chút tác dụng nào.
Thứ cần chính là sức mạnh thật sự.” Đế Tôn nhìn Lục Thủy, thở dài một hơi.
Hướng khôi phục của bọn hắn sai rồi.
Nếu không thì trận chiến này…
Bọn hắn có thể thắng.
“Có lẽ là vận khí vốn đứng ở cạnh ta.” Lục Thủy nhìn ba người trước mặt, nói.
Hắn không động thủ giết ba người này.
Bởi vì…
Rất khó giết.
Dựa vào thực lực của hắn bây giờ, giết không chết ba người này.
Nhưng chỉ cần có thể đi qua là được rồi.
Lúc trở ra có lẽ sẽ có thể trấn áp toàn bộ.
Chỉ là, đối phương dường như cũng không hề từ bỏ.
“Bây giờ chúng ta xác thực không phải đối thủ của ngươi bây giờ, nhưng chúng ta còn có thủ đoạn cuối cùng.” Đế Tôn nói.
Bọn hắn ba đánh một từ trước tới giờ không có cảm giác gì lắm.
Ứng kiếp vốn là ba người bọn họ.
Như vậy là đã toàn lực ứng phó đầy đủ.
“Thủ đoạn sau cùng?” Lục Thủy có chút nghi hoặc.
Đối phương có muốn động thủ thế nào cũng khôn gtheer biết được quan hệ của mình là gì.
“Quả thật là có thủ đoạn sau cùng.” Phật Đà chấp tay trước ngực tất cả mọi người, nhẹ giọng nói:
“Thí chủ thế nhưng có biết mấy vật Vị Lai Kinh này là như thế nào không?”
“Có người nói cho ta rằng là mượn quyền năng thời gian.
Có thêm ba người các ngươi hợp lực thì mới có thể tìm tới được thứ có khả năng nhất trong số các khả năng vô tận.” Lục Thủy nói.
Quyền năng thời gian là Cửu.
Về sau bị Đế Tôn cầm đi.
Mượn dùng quyền năng thời gian, bọn hắn tìm được nơi chuyển hướng mệnh lý lớn nhất.
Lấy được kết luận là thời đại này.
Thật sự là thần kỳ.
Ở kiếp trước nếu như thân thể mẹ không có vấn đề, không biết liệu có xuất hiện loại dị tượng này hay không?
Đại khái cũng tương tự đi?
Có lẽ vậy.
“Đúng vậy, quyền năng thời gian.
Nếu như chúng ta lợi dụng quyền năng thời gian đi đánh giết ngươi lúc còn chưa ra đời.
Ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?” Đế Tôn đột nhiên hỏi.
Lục Thủy hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, nói:
“Không thể nào.
Qua rồi thì chính là qua rồi, không thể sửa đổi được.
Bất kể là ngươi, hay là ta, đều không thể làm được đến bước này.”
Trừ khi đảo lộn toàn bộ thế giới.
Nếu không…
Tuyệt đối không thể.
Vì mệnh lý xuất hiện biến hóa.
Trước sau không thể ứng đối, sẽ trực tiếp sụp đổ hủy diệt.
Cho nên kết quả đã xảy ra thì không thể thay đổi được.
Mệnh lý nên tồn tại thì nhất định sẽ tồn tại, nên biến mất thì nhất định sẽ biến mất.
Cho dù là Mê Đô cũng không thể làm ra thay đổi rõ ràng nào.
“Không thử một chút thì sao biết được?” Giọng nói của Đế Tôn vang lên.
Lúc này, đã có vài ba người xuất hiện xung quanh dòng nước.
Lúc này, xung quanh ba người bọn họ xuất hiện một dòng nước.
Là dòng sông thời gian.
Cùng lúc đó, ba người hóa thành sức mạnh Đại Đạo, hòa vào dòng sông thời gian.
Lục Thủy cau mày, nếu đối phương muốn thử một chút, vậy cứ để cho bọn hắn thử một chút.
Có điều hắn cũng cất bước đi theo vào dòng sông thời gian.
Hắn cũng muốn đi kiến thức một chút xem những người này sẽ làm đến mức nào.
Khi Lục Thủy đi vào trong dòng sông thời gian, hắn phát hiện dòng sông đang hướng về một nơi vô tận phía trước.
Giống như có một tọa độ cố định vậy.
“Không đúng, sao bọn hắn có thể có được tọa độ chứ?
Trừ khi…”
Trừ khi lúc kia có sức mạnh của bọn hắn tồn tại.
Giờ phút này, Lục Thủy nhìn thấy phía trước dòng sông thời gian xuất hiện hai chùm sáng sức mạnh.
Tiến về hai nơi khác nhau.
Tọa độ thời gian cũng khác biệt.
“Ngươi dám?”
Bất chợt, Lục Thủy nghe thấy một tiếng gầm nhẹ.
Là giọng của cha hắn.