Cái chết của mẹ Mộ Tuyết (1)
Lục Thủy nghe thấy câu nói đó liền nhìn về phía bọn họ.
Ở dưới là một căn nhà rất lớn.
Không phải là Lục gia.
Mà là Đông phương gia.
"Tìm được rồi, quả đúng là như thế, chúng ta có thể lưu lại để chỉ dẫn phương hướng cho chúng ta của sau này."
Giọng nói của Đế Tôn vang lên:
"Nếu như người mà ngươi và Dự Ngôn Thạch Bản chỉ là một người mẹ, thì chúng ta có thể liên thủ lại, cùng nhau tấn công ngươi của quá khứ, đánh chết ngươi."
Lục Thủy nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Là ở trên không trung của Đông Phương gia.
Nơi đó có những đám mây màu đỏ sậm đang hội tụ lại với nhau.
Là Thì Quang Hà Lưu.
Nhưng mà, người bình thường gần như không thể nào nhìn thấy được đám mây đỏ sậm này.
Ầm ầm!
Lôi đình bay về phía của Đông Phương gia.
Oanh!
Lưc lượng cường đại bộc phát ra từ một căn phòng trong Đông Phương gia.
Dường như nó muốn đối kháng với lôi đình kia.
Lục Thủy có thể cảm nhận được đó chính là lực lượng của cha hắn.
Nếu như hắn đoán không sai, thì hôm nay rất có thể là lúc mà hắn ra đời.
Nói cách khác, ngay lúc hắn được sinh ra đời, ba người Đế Tôn đã tìm được mẹ của hắn.
Sau đó, bọn họ còn muốn ra tay với mẹ của hắn nữa.
Người mà bọn họ nhắm vào không phải là hắn, mà là mẹ hắn.
Mặc kệ người mà Dự Ngôn Thạch Bản chỉ tới có phải là cái thai thứ nhất hay không, cứ nhắm vào người sinh ra trước rồi tính.
"Khó trách bọn họ lại có thể tìm ra được tọa độ chính xác như thế.
Thì ra là do lực lượng của bọn họ đã sớm xuất hiện vào lúc này."
Ầm ầm!
Lôi đình đỏ sậm cũng theo đó mà tới, đây là sức mạnh của ba vị kia.
Nhưng mà, nó không cường đại tới như thế.
Dù vậy, nguồn lực lượng này cũng cực kỳ đặc biệt.
Dường như lộ ra một chút không rõ.
Không phải là do bản thân nó không rõ ràng, mà là đang thông tri với người ngăn cản, hắn đang làm một việc không rõ ràng.
"Chuyện cười."
Ngay khi tia không rõ kia xuất hiện, một thanh âm cuồng ngạo phát ra từ trong phòng, một thiết quyền vô địch đánh về phía chân trời, một thân ảnh khổng lồ bao phủ lấy gian phòng.
Giọng nói của hắn lại một lần nữa vang lên:
"Con của Lục mỗ ta là người mà các ngươi có thể quyết định được sao?
Từ khi nào mà người của Lục mỗ ta đến phiên người khác quyết định?
Hắn đã là con của ta, ta muốn cho hắn được đi tới thế giới này.
Nếu như các ngươi muốn đối phó hắn, thì phải hỏi qua Lục mỗ ta.
Muốn ta nhượng bộ?
Các ngươi xứng sao?"
"Chỉ là một tên lục giai, vậy mà khẩu khí lại lớn tới như thế."
Mấy người Đế Tôn đã bắt đầu chuẩn bị tấn công.
Bởi vì, hiện tại tường vân không thể lập công được, cần phải có lực lượng của bọn họ gia trì, cho nên lúc này, lực lượng của ba vị Chí Cao bắt đầu tràn vào.
Dường như muốn trực tiếp ra tay với Lục Cổ.
Lục Thủy đứng yên tại chỗ quan sát, hắn không hề có ý định sẽ ra tay.
Bởi vì...
Không cần thiết.
Có điều, cuối cùng thì hắn cũng thấy được đại sự đã xảy ra khi mình sinh ra đời.
Vết thương của mẹ cũng do biến cố này gây ra.
Bởi vì lôi đình, cho nên mẹ trở thành mục tiêu của người khác.
Đây cũng là cơ hội cho hung thú ở trên Hoang Vu Thảo Nguyên lập công.
Bởi vì, mẹ đã từng bị lôi đình tấn công, cho nên hung thú mới có thể làm cho lực lượng còn sót lại của lôi đình phát huy đến cực hạn.
Từ đó khiến cho mẹ không thể nào sinh ra được cái thai thứ hai.
Đúng là một thủ đoạn rất hay.
Khó trách cha mẹ đều không nhắc tới chuyện này.
Hắn thân là không rõ, đồng thời còn là nguyên nhân khiến cho mẹ bị thương.
Chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
Ầm ầm!
Lúc này, lực lượng của ba người Đế Tôn dọc theo Thì Quang Hà Lưu đánh về phía Lục Cổ.
Nhưng mà...
Lục Cổ không hề có phản ứng gì cả.
Mặc dù đòn tấn công kia trực tiếp xuyên qua người của hắn, nhưng mà nó lại không thể gây ra cho hắn bất kỳ sự tổn thương nào cả.
"Chuyện này...
Sao có thể cơ chứ?"
Ba người Đế Tôn cảm thấy chuyện này chắc chắn phải thành công mới đúng.
"Với thực lực của các ngươi, vĩnh viễn không thể nào nhúng tay vào chuyện của quá khứ được.
Từ bỏ đi."
Lục Thủy nói.
Bọn họ không tin.
Nhưng mà lại chưa từng mở miệng nói.
Sau đó, Lục Thủy quay đầu nhìn về một phương hướng khác, nói:
"Các ngươi đã phân ra hai đạo lực lượng ở thời kỳ Viễn Cổ?
Một cái là ta, vậy còn một cái khác thì sao?"
"Một người được chọn khác.
Chúng ta cảm thấy mệnh lý của nàng hình như rất chập trùng.
Cả hai đều không thể nào xác định được, cho nên đồng loạt ra tay."
Chân Thần Ais trả lời Lục Thủy.
"Vị kia hình như họ Mộ."
Phật Đà nói.
Lục Thủy nhìn về phía một đạo ánh sáng khác.
Cho nên, mục tiêu thật sự là...
Mẹ của Mộ Tuyết.
Lục Thủy không ở lại nữa, hắn trực tiếp đi về phía tia sáng kia.
Hắn muốn xem tình huống đại khái là như thế nào.
Về phần ba người Đế Tôn, hắn không ngăn cản bọn họ.
Nếu như bọn họ muốn thử, vậy thì để bọn họ thử đi.
Nơi này đối với hắn mà nói, nó chỉ là một đoạn phim được phát lại mà thôi, muốn tạo nên sự ảnh hưởng gì đó tới nó là một chuyện hoàn toàn không thể.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã vượt qua Thời Quang Trường Hà, đi tới vị trí của đạo ánh sáng thứ hai.
Là một nơi rất vắng vẻ.
Không phải là Mộ gia.
Lôi đình màu đỏ sậm đang tấn công một căn phòng.
Trong căn phòng xuất hiện một luồng sức mạnh.
"Cút đi cho ta."
Thân ảnh ở bên trong tức giận nói.
Ầm ầm!
Khí tức không rõ lại một lần nữa xuất hiện.
Cùng lúc đó, lực lượng ở trong phòng dường như trong nháy mắt bị dừng lại.
Nhưng mà rất nhanh sau đó nó lại di chuyển.
"Không, dừng tay."
Oanh!
Lực lượng cường đại bắt đầu bao trùm toàn bộ căn phòng.
Là lực lượng của ngũ giai đỉnh phong.
Không lâu sau đó, tất cả đều lắng xuống.
Lôi đình đỏ sậm tán đi, dường như đã lập được công.
Lục Thủy đáp xuống mặt đất, hắn thấy được cảnh tượng ở trong phòng.
Hắn nhìn thấy một vị nữ tử đang nằm ôm một đứa bé, khóe miệng nàng vẫn còn đang mỉm cười, nàng tựa trán mình vào trán của đứa bé.
Nàng đã...
Đã mất đi hơi thở.
Có một vị nam tử trung niên đang quỳ ở bên cạnh nàng, trong mắt của hắn dần mất đi sắc thái.
"Aaa."
Tiếng la tê tâm liệt phế vang lên.
"Trong nháy mắt, ta chỉ do dự trong nháy mắt.
Aaa."
Giọng nói của hắn tràn đầy sự tuyệt vọng, không chỉ thế, nó còn mang theo cả sự hối hận nữa.
Lục Thủy nhìn một màn này, hắn thấy lực lượng trên người cha vợ bắt đầu bùng phát.
Dường như hắn muốn trực tiếp hôi phi yên diệt vậy.
Có điều, ngay giây phút ấy, một thanh âm thanh thúy phát ra:
"Oe, oe."
Đứa bé kia khóc.
Cũng trong nháy mắt ấy, lực lượng vốn dĩ đang muốn bùng nổ lập tức lắng xuống.
Khi tiếng khóc ấy vang lên.
Hắn không chỉ tuyệt vọng, mà còn cảm thấy thống khổ, dường như ngay lúc ấy, hắn đã ngã vào trong vực thẳm.
Lục Thủy trầm mặc lui ra ngoài.
Hắn đã từng nhìn thấy hình ảnh này rồi...
Ở nửa đoạn sau của Dự Ngôn Thạch Bản.
Nhưng mà, hắn không ngờ rằng hình ảnh đó lại đại biểu cho chuyện này.
Cho nên, từ ngay lúc Mộ Tuyết ra đời, nàng đã mất đi mẹ của mình.
Trước đó thì không sao, nhưng mà, hiện tại hắn thấy cảnh tượng này...
Lại chẳng thể làm được gì cả.
Bởi vì hắn không thể nào nghịch chuyển thời gian tới lúc trước khi Mộ Tuyết còn chưa ra đời được.
May mà Mộ Tuyết không đi tới đây cùng hắn.
...
Mộ Tuyết đang dỗ Nhã Lâm ngủ, trong lòng nàng cứ có cảm giác gì đó, nàng nhìn về phía của Mê Vụ Chi Đô, mắt vẫn còn vương nước mắt.
Trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy rất khó chịu.
"Lục Thủy đã nhìn thấy cái gì vậy?
Tại sao lòng ta lại khó chịu tới như thế cơ chứ?"
Mộ Tuyết không hiểu tại mình lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, muốn khóc thật lớn một trận.
Nhưng mà, nàng không biết có chuyện gì đã xảy ra cả, ảnh hưởng này tới từ Lục Thủy.
Là do Lục Thủy đã nhìn thấy thứ gì đó, cho nên nàng mới cảm thấy như thế.
Mệnh lý của vợ chồng bọn họ nối liền với nhau.
Cho nên...
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó. cho nên nàng mới như thế.
Nhưng mà, nàng cũng có thể cảm nhận được rằng, Lục Thủy không hề bị gì cả.
"Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?
Có phải Nhã Lâm đã làm gì khiến cho ngươi tức giận hay không?
Ngươi đừng khóc.
Nhã Lâm nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm cho Nhã tỷ tỷ tức giận đâu."
Nhã Lâm phát hiện trong mắt Mộ Tuyết xuất hiện nước mắt, nàng đưa tay lên xoa xoa mắt cho Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết lau nước mắt, nàng cười nói với Nhã Lâm rằng:
"Không có, Nhã Lâm rất ngoan.
Tỷ tỷ không hề tức giận."
"Vậy tỷ tỷ đừng khóc."
Nhã Lâm nói.
"Ừ, không khóc."
Mộ Tuyết nói khẽ.
Mộ Tuyết đắp kín chăn lại cho Nhã Lâm, dỗ Nhã Lâm ngủ.
Sau đó, nàng nhìn về phía trần nhà, ánh mắt xuyên thấu ra bên ngoài.
"Lục thiếu gia, rốt cuộc thì ngươi đã nhìn thấy cái gì vậy?"