Cái chết của mẹ Mộ Tuyết (2)
"Trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong Mê Vụ Chi Đô đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lão tổ Đạo Tông hỏi.
Vừa nãy, những người kia nói rằng bọn họ muốn vượt thời không, đi giết Lục Thủy ở quá khứ.
Đây là chuyện vĩ đại tới mức nào cơ chứ?
Cực kỳ khủng bố.
Đi về quá khứ?
Lúc này, Nhị trưởng lão nhìn về phía Cửu.
Nàng muốn hỏi Cửu rằng có thể làm như thế được thật sao?
"Không cần phải lo lắng, Lưu Hỏa đã nói rồi, không thể được.
Đây là chuyện hoàn toàn không thể nào thực hiện được.
Nhưng mà..."
Cửu dừng lại một chút, sau đó nàng mới nói tiếp:
"Bọn họ đúng thực là đã quay về quá khứ, thấy được cảnh tượng ở quá khứ."
"Lúc Lục Thủy ra đời?"
Nhị trưởng lão nhớ ra chuyện gì đó, nói:
"Cho nên, lúc đó xảy ra chuyện dị thường như thế thật sự là do ba vị kia làm ra ư?."
Khi đó nàng có đi qua đó, không chỉ nàng, chuyện này còn kinh động tới cả Đại trưởng lão nữa.
Nhưng mà, bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Chỉ biết là Lục Cổ và Lê Âm bị trọng thương.
Có lực lượng xuất hiện từ bên ngoài, nhưng nó đã bị một kiếm của Đại trưởng lão chém xuống.
Có lẽ lúc đó đã tới phút cuối cùng rồi.
Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, thì người đứng ngoài quan sát chưa từng biết được.
Chỉ có một mình Lục Cổ là người biết rõ ràng nhất.
Thế nhưng...
Lục Cổ vẫn luôn trầm mặc.
Nhị trưởng lão cuối cùng cũng hiểu ra.
Thì ra những người này muốn vượt thời không để giết chết Lục Thủy, nhưng mà bọn họ đã bị Lục Cổ chặn lại.
Chuyện này...
Đúng thực là kinh hãi thế tục.
"Thực ra không phải là bọn họ của hiện tại vượt thời không đi giết chết Lục Thủy, mà là bọn họ của quá khứ, bọn họ dùng thủ đoạn man thiên quá hải, ra tay với Lê Âm ở tương lai."
Cửu thở dài một tiếng rồi nói:
"Sau đó, có một vài người đã trở thành người bị hại.
Đây đại khái là sự phát triển của vạn vật sinh linh.
Nếu không thì cũng sẽ không xuất hiện việc lương duyên trời ban."
Mọi người nghe xong thì có hơi luống cuống, hoàn toàn không thể nào lý giải được cuộc chiến của những người kia.
Đây hoàn toàn không phải là một trận chiến bình thường.
Làm sao mà đánh được?
Thì ra dùng lực lượng để đối kháng là chuyện bình thường nhất.
Cuộc chiến của những người này thậm chí còn liên quan tới cả thời không.
"Thắng sao?"
Cơ Tầm hỏi.
Ngay cả nàng cũng không thể nào biết được cuộc chiến của Chí Cao là như thế nào.
Nàng chưa tấn thăng lên được cấp bậc đó.
"Thắng, nhưng mà sau đó chắc chắn sẽ xảy ra một chút thay đổi."
Cửu nhìn về phía chân trời rồi nói:
"Sự thay đổi mới tới."
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mê Vụ Chi Đô.
Quả nhiên, ở trên không xuất hiện một dòng nước.
Nó đến từ trong sương mù, từ không thành có, kéo dài không dứt.
Trong dòng nước dường như ẩn chứa ba ánh sáng, chúng vô cùng cường đại.
Không thể nào nhìn thẳng được.
"Đây là cái gì?"
Nhị trưởng lão chỉ mới nhìn nó một chút thôi mà đã cảm thấy vô cùng đau mắt rồi.
"Thời Quang Trường Hà."
Cửu nói tiếp:
"Dòng sông này có hơi đặc biệt, lùi về sau, đừng tới gần nó."
Đại trưởng lão không hề chần chờ, trực tiếp ra tay làm cho tất cả mọi người lùi về sau.
Mọi người thất thần mà nhìn chằm chằm vào Thời Quang Trường Hà.
Bọn họ cảm thấy đây không phải là thứ mà bọn họ có thể nắm giữ được.
Thậm chí, bọn họ còn không thể nào phát hiện ra được sự tồn tại của vật này.
Thì ra thế giới bao la tới như thế.
Bọn họ chưa từng thể nghiệm qua chuyện này.
Bọn họ vốn cho rằng mình đã đi tới Tẫn Đạo.
Đối với sự hiểu biết của Tu Chân Giới, nó đã là cực hạn rồi.
Nhưng mà...
Bọn họ sai rồi.
Thì ra ở trước mặt của thế giới, bọn họ bình thường tới như thế.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng ra được sự bao la của thế giới này, đó không phải là thứ mà bọn họ có thể lý giải được.
Vạn sự vạn vật đều có vô tận biến hóa.
Vù!
Thời Quang Trường Hà tiến vào trong vòng xoáy, dường như nó đang muốn đi tìm ai đó.
Lúc này, trong vòng xoáy xuất hiện một lực lượng.
Nhóm người Đại trưởng lão không dám chần chờ, tiếp tục trấn thủ tứ phương.
Lúc này, đúng thực là đã an tĩnh hơn rất nhiều.
Không ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì cả.
Cần phải chờ tới phút cuối.
Chờ tới khi Lưu Hỏa đi ra ngoài.
...
Lục Thủy lui ra khỏi Thời Quang Trường Hà.
Hắn đứng ở tinh không đã bị vỡ nát, trầm mặc không nói gì cả.
Hắn không hề có bất kỳ hành động dư thừa nào, chỉ yên lặng chờ đợi, chờ ba vị kia xuất hiện.
Nhưng mà, hắn cũng không phải chờ đợi quá lâu.
Thời Quang Trường Hà lại xuất hiện.
Ba người Đế Tôn xuất hiện ở trong tinh không.
Bọn họ cũng không nói gì cả.
Bởi vì, thủ đoạn sau cùng đã thất bại rồi.
Bọn họ đúng thực là không thể nào can thiệp vào quá khứ được.
Có chút đáng tiếc.
"Tới rồi."
Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung, hắn thấy Thời Quang Trường Hà.
Thời Quang Trường Hà không thuộc về thời đại này.
Có thể gọi nó là dòng sông ngược dòng thời gian.
Sau khi bọn họ tiến vào trong Thời Quang Trường Hà, thì con sông này mới khóa chặt vị trí.
Về phần tại sao nó sẽ ngược dòng thời gian, quay về quá khứ, thì đó là do Lục Thủy cho phép.
Hắn giúp đối phương một chút.
Nếu không thì bọn họ không thể nào thành công được.
"Đây là cái gì?"
Đế Tôn kinh ngạc nói:
"Ta cảm thấy đó là lực lượng của ta, nhưng mà ta lại không biết tại sao mình lại để lại chuẩn bị cho sau này."
"Ta cũng cảm nhận được điều đó, rất kỳ quái, bọn họ dường như còn già hơn cả chúng ta."
Chân Thần Ais khó tin nói.
"Bần tăng cũng có loại cảm giác như thế, dường như nó đến từ...tương lai."
Phật Đà có rất nhiều minh ngộ về tương lai.
Hắn tu Phật Quả, có Phật Quá Khứ, Phật Hiện Tại, Phật Tương Lai.
Phật rất đặc biệt, có được kiếp sau.
Lực Thủy dùng bộ pháp đi vào bên trong.
"Ta phải vào trong Mê Đô.
Lúc ta ra khỏi đó, chuyện giữa chúng ta có lẽ cũng nên chấm dứt.
Trong khoảng thời gian còn lại, các ngươi có thể cảm nhận một chút...về tương lai."
Lục Thủy vừa dứt lời liền vượt qua ba người Đế tôn, đi vào trong chỗ sâu vô tận, đi vào trong Mê Đô.
Ba người Đế Tôn không ngăn chặn Lục Thủy, bọn họ cũng chưa từng làm ra bất kỳ động tác nào cả.
Bọn họ nhìn không trung, nhìn Thời Quang Trường Hà đang bao trùm bọn họ.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã đi vào trong Thời Quang Trường Hà.
Đây là một không gian hoàn toàn mới.
Sau khi đi vào trong này, bọn họ cảm nhận được khí tức vô cùng quen thuộc, đó là khí tức của bọn họ.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã nghe một được âm thanh:
"Cuối cùng cũng tới rồi, quả nhiên là do người kia xuất thủ để chúng ta có thể quay về.
Nhưng mà, cũng không có bao nhiêu thời gian.
Ha ha, ba tên ngớ ngẩn các ngươi có phải đã chọc phải một người không nên chọc rồi không?
Chúc mừng các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, ba vị các ngươi đã chết rồi."
Đế Tôn nhíu mày, đây là giọng nói của hắn.
"Chúng ta của tương lai?"
Đế Tôn hỏi.
"Đúng vậy, là chúng ta của tương lai, nhưng mà làm sao có thể có chuyện như này được cơ chứ?"
Chân Thần Ais hỏi.
Phật Đà không nói gì cả.
Lúc này, bọn họ nhìn về phía trước, thấy ba vị giống y như đúc bọn họ đang đi ra từ trong nước.
Ba người bọn họ đều mạnh hơn, khí tức cũng khủng bố hơn.
Nhưng mà, vẫn ở trong phạm trù của Chí Cao như cũ.
Có lẽ bọn họ vẫn đang cố gắng tới gần Cửu, nhưng nếu như so sánh với Lục...
Không thể nào so sánh được.
Lúc này, Phật Đà đứng ở giữa ba người mở miệng nói:
"Không phải tương lai, các ngươi có thể gọi chúng ta là các ngươi của quá khứ."
Ba người Đế Tôn nghe thấy câu nói này thì không khỏi khiếp sợ.
Chuyện này là như thế nào?
Chân Thần Ais cường đại nhìn ba vị nhỏ yếu kia, nói:
"Chính xác mà nói, thì các ngươi không có tương lai."
"Các ngươi chắc là đã gặp ngươi kia rồi, người trong Dự Ngôn Thạch Bản.
Các ngươi có thể sẽ không phục, nhưng mà hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, người này rốt cuộc đáng sợ tới mức nào.
Đáng sợ tới mức, đặt chúng ta ở trước mặt hắn, chúng ta cũng chỉ là những con sâu, con kiến vô tri mà thôi."
Đế Tôn cường đại nhìn ba người nhỏ yếu kia rồi nói.