Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1402 - Chương 1400: Cái Chết Của Mẹ Mộ Tuyết (3)

Chương 1400: Cái chết của mẹ Mộ Tuyết (3) Chương 1400: Cái chết của mẹ Mộ Tuyết (3)

Cái chết của mẹ Mộ Tuyết (3)

Lục Thủy đi từng bước tới chỗ của Minh trong Mê Đô.

Không biết việc này có thể mang tới kinh hỷ gì cho hắn hay không.

Có lẽ không thể nào sửa được kết cục, nhưng mà...

Có thể đền bù một chút tiếc nuối đã là tốt lắm rồi.

"Không biết Mê Đô này sẽ sinh động tới cỡ nào."

Lục Thủy nghĩ xong thì đi tới trước Mê Vụ.

Sau khi đi vào trong đó, thì hắn sẽ tới vị trí của Minh trong Mê Đô, chính là hòn đảo kia.

Nơi mà Minh bị nhốt chính là một hòn đảo, đó chính là Mê Đô, là lối vào quá khứ.

Là khu vực không tồn tại, cũng là nơi không tồn tại.

Lục Thủy dừng lại một chút, sau đó bước ra một bước, trực tiếp tiến vào trong sương mù.

Lúc này, hắn cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu được hình thành, dường như đây là một nơi không hề có trật tự nào cả, bởi vì có sự tồn tại của hắn, cho nên mọi thứ ở nơi đây mới bắt đầu có trật tự.

Rất nhanh sau đó, tất cả mọi thứ cũng dần xuất hiện.

Trời xanh mây trắng.

Gió thổi nhẹ phớt qua mặt.

Nó như một thế giới độc lập vậy.

Hiện tại hắn đang đứng ở trên không trung, dưới chân là vô tận hải vực, phía trước hải vực là một hòn đảo.

Sau lưng không hề có sương mù.

Dường như đây chỉ là một thế giới bình thường.

Nhưng mà, Lục Thủy biết rằng Mê Đô đang thử đồng hóa hắn.

Khi hắn bị đồng hóa, trời xanh mây trắng sẽ biến mất, nó sẽ một lần nữa biến thành sương mù.

Có điều, việc đồng hóa này hoàn toàn không hề có một chút tác dụng nào với Lục Thủy cả.

Sau khi nhìn thấy hòn đảo kia, hắn bước từng bước qua đó.

Hắn muốn đi gặp Minh một lần.

Có điều, khi hắn vừa mới xuất hiện không bao lâu, thì đã có một bóng người tiến về phía của hắn.

Là một vị nam tử cực kỳ tuấn mỹ.

Người duy nhất có thể sánh được với đối phương, có lẽ chỉ có Ma Tu Huyết Trần với mái tóc đỏ, hoặc là người trong tiểu thuyết Sơ Vũ viết mà thôi.

Nhưng mà, không cần thiết phải so sánh.

Bởi vì, Minh không phải là là một người nam nhân thuần túy.

Hắn với Nguyệt là một thể, không phân chia nam nữ.

Minh đi tới trước mặt Lục Thủy, trong mắt của hắn tràn đầy sự kích động, hắn hỏi:

"Lục tiểu hữu?"

Hắn không dám tin.

Nhưng mà, Lục Thủy thực sự đã tới đây.

"Là ta."

Lục Thủy gật đầu.

"Ngươi..."

Minh do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

"Ngươi đã đánh bại mấy người Tiên Mục rồi à?"

"Đánh bại rồi."

Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó nói:

"Khi ta ra khỏi rơi này, có lẽ nơi này sẽ không còn Chí Cao nữa."

Minh không nói gì cả, Tu Chân Giới vốn là như thế.

Lúc đến thì cái gì cũng có.

Lúc đi thì chẳng có cái gì cả.

Hắn đi ở đằng trước để dẫn đường, hắn dẫn Lục Thủy đi tới trung tâm của Mê Đô.

"Ngươi nói Mê Đô ở đây là sống, nó có thể làm cảnh tượng của mấy năm trước trở nên sinh động hay không?"

Lục Thủy hỏi.

Hắn muốn làm một chút gì đó, nhất định phải tới gần thời điểm kia.

Để có thể biết rõ hơn mọi chuyện.

"Có thể."

Minh cực kỳ chắc chắn nói:

"Mê Đô này là sống, nó vẫn luôn vô cùng sinh động.

Mấy năm gần đây, mấy ngày gần đây, có thể có thân ảnh của nó.

Nhưng mà phải xem xác suất như thế nào nữa."

Lục Thủy gật đầu, có hy vọng.

Vận khí của hắn vẫn luôn rất tốt, đủ để hắn có thể làm một chút gì đó.

Nhưng mà, phải bắt đầu lại từ đầu.

Không biết sẽ biết được bao nhiêu thứ, nhưng mà nhất định sẽ gặp lại Lục và Kiếm Nhất.

Một lúc sau.

Bọn họ đáp xuống đảo.

Nếu như chỉ nhìn vào hòn đảo này thôi, thì rất khó có thể tin nó chính là Mê Đô.

"Lúc trước, Lục không nói cho ta biết rằng sau khi tiến vào trong Mê Đô sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nếu ngươi thật sự muốn tiến vào trong nó, thì phải cẩn thận một chút."

Minh dẫn Lục Thủy tới vị trí trung tâm.

Ở đây có một cái hồ.

Trong hồ có một vòng xoáy.

Vòng xoáy ấy dường như kết nối với vô tận không gian.

Nơi này chính là lối vào Mê Đô.

Có hơi khác với những nơi khác.

"Đúng rồi.

Ta không thể nào biết được rằng sẽ xảy ra chuyện gì ở lối ra, ta không thể nào khống chế được.

Cho nên, ngươi phải chuẩn bị cho thật tốt."

Minh nói thêm.

"Được."

Lục Thủy gật đầu.

Hắn đã trải qua những việc này rồi, cho nên đương nhiên là sẽ không sao cả.

Nhưng mà, hắn không biết đi vào trong đó sẽ phát sinh cái gì.

Dù sao thì Mê Đô rốt cuộc có bao nhiêu điểm, không ai biết cả.

Hắn cũng không thể nào chắc chắn được việc cần tốn bao nhiêu thời gian.

Nhưng theo như bình thường, thì chỉ cần 6, 7 ngày là được rồi.

Hai Mê Đô trước đó, mặc kệ là có mấy điểm, đều chỉ cần 6 ngày.

Lần này rất có thể cũng sẽ như thế.

"Ta tiến vào trong đây."

Lục Thủy nói.

Mê Đô này có lẽ sẽ có thể giải đáp được hết tất cả nghi hoặc của hắn, cũng có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả việc con của hắn và Mộ Tuyết.

Nhưng mà, bây giờ Mộ Tuyết chắc chắn cũng phát giác ra được gì đó rồi, nếu thật sự đến lúc mà mẹ nàng qua đời, chắc chắn sẽ kinh động tới nàng.

Không biết lúc đó Mộ Tuyết tiến vào, thì có ảnh hưởng gì hay không.

Xem ra phải chuẩn bị trước.

Về phần ba người Đế Tôn.

Bọn họ đã biết được một số việc, cuối cùng bọn họ sẽ làm như thế nào thì hắn không biết.

Liều mạng một lần, hay là rời đi?

Nhưng mà...

Kết quả đều sẽ không thay đổi.

Bọn họ ứng kiếp.

Lục Thủy chính là kiếp nạn của bọn họ.

Không thể nào trốn tránh được việc này.

"Trên đường nhớ cẩn thận.

Nếu như lúc ngươi đi ra mà không nhìn thấy ta, thì có thể là do Mê Đô biến mất, cho nên ta đã về chung một chỗ với Nguyệt rồi.

Đến lúc đó, ta sẽ đi tìm ngươi."

Minh nói.

"Được."

Lục Thủy gật đầu đồng ý.

Hắn nói xong liền cất bước đi vào trong hồ.

Hắn đi tới tâm của vòng xoáy, cuối cùng biến mất trong vòng xoáy.

Minh nhìn Lục Thủy biến mất, sau đó hắn ngồi xuống tại chỗ, yên lặng chờ Lục Thủy đi ra.

Hắn cũng không biết sau khi tiến vào trong Mê Đô này sẽ như thế nào.

Lục chưa từng nói về chuyện này, có lẽ Lục cũng không biết.

Nhưng mà...

Minh nhìn bên ngoài Mê Đô.

Ba người Tiên Mục không hề ngăn cản Lục tiểu hữu, đồng nghĩa với việc Lục tiểu hữu đã mạnh tới mức vượt ra khỏi sự hiểu biết.

Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

...

Cửu cảm nhận vòng xoáy kia, nàng thở phào nhẹ nhõm nói:

"Lưu Hỏa đã tiến vào trong rồi, có thể nghỉ ngơi một chút."

"Bọn họ sẽ không đánh nhau ở trong đó sao?"

Lão tổ Trùng Cốc tò mò hỏi.

Dòng nước khi nãy không hề bình thường một chút nào cả, việc nó đi vào trong đó chắc chắn là để tăng thêm lực lượng cho ba vị kia.

Trên lý thuyết thì sẽ nổ ra một trận chiến mới phải.

Vậy mà Chân Thần lại nói là có thể nghỉ ngơi một chút.

"Đúng vậy, bên trong tạm thời ngừng chiến."

Cửu gật đầu nói:

"Mấy người Ais đang thương lượng đối sách, hoặc là...

Trào phúng đối phương sẽ chết như thế nào."

Nhị trưởng lão có hơi nghi hoặc một chút, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì ở trong đó.

Lục Thủy thì nàng còn biết, có lẽ đã tiến vào trong Mê Đô rồi.

Còn ba vị kia thì sao?

Không chỉ lực lượng vẫn còn ở đó, mà nó thậm chí còn vô cùng mạnh.

Tại sao lại để cho Lục Thủy trực tiếp đi vào trong đó?

Cảm thấy chuyện này không bình thường cho lắm.

Là do Thời Quang Trường Hà trước đó xảy ra vấn đề gì ư?

"Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, sau này ngươi sẽ biết, ta sẽ nói cho ngươi nghe."

Cửu xoa xoa đầu của Nhị trưởng lão, vừa cười vừa nói.

Phải đợi tới ngày mà Cửu chết đi...

Nhất thời nàng cảm thấy bí mật này vẫn nên tiếp tục là bí mật thì hơn.

Lực lượng của vòng xoáy kia vẫn luôn tồn tại ở đó, nhưng mà không có bất kỳ lực lượng nào đi ra từ vòng xoáy đó cả.

Hiện tại, ngay cả khí tức cũng không có.

Như vậy, bọn họ có thể nhàn rỗi hơn rất nhiều.

Nhưng mà, không ai dám tùy tiện rời đi cả, bởi vì không ai biết được rằng bên trong đó có thể xuất hiện sự thay đổi gì mới hay không.

Bọn họ thấy có luồng sức mạnh đang di chuyển trong vòng xoáy kia , dường như có người đang giao lưu, không biết đang giao lưu cái gì.

Bình Luận (0)
Comment