Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1403 - Chương 1401: Lục Thủy Tham Gia Hội Nghị Thí Thần (1)

Chương 1401: Lục Thủy tham gia hội nghị thí thần (1) Chương 1401: Lục Thủy tham gia hội nghị thí thần (1)

Lục Thủy tham gia hội nghị thí thần (1)

Trong vòng xoáy.

Bên trong dòng sông thời gian.

Có sáu người đứng đối mặt nhau.

Ba vị khí tức yếu kém, ba vị khí tức cường đại.

Kẻ yếu là ba người Đế Tôn ở hiện tại, cường giả là ba người Đế Tôn từ quá khứ và tương lai.

“Mọi chuyện đại khái chính là như vậy, sự cường đại của hắn vượt qua toàn bộ, may mà hắn không có ý nghĩ nhúng tay vào tu chân giới.

Để mặc thế giới phát triển.

Chỉ cần không chọc tới hắn, chỉ cần không bị hắn chú ý tới, sau khi chúng ta thức tỉnh, tu chân giới vẫn thuộc về thời đại của chúng ta.” Đế Tôn nói.

“Bị chú ý tới thì sẽ như thế nào?” Aiz của hiện tại mở miệng dò hỏi.

Nàng rất tò mò.

Nghe được vấn đề này, sắc mặt ba người tới từ quá khứ và tương lai trầm xuống.

Dường như có chút tim đập chân run.

“Sẽ hóa thành cát bụi sao?” Đế Tôn hiện tại hỏi.

“Thế thì sẽ không, nhưng mà…” Aiz từ quá khứ và tương lai muốn nói lại thôi:

“Tóm lại là cực kỳ bi thảm, có điều qua vài năm thì vẫn sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

May mắn là loại chuyện này rất ít khi xảy ra.

Chỉ cần không có hồi ức thì sẽ không có cái gì.”

“Ba vị đã từng bị để ý tới chưa?” Phật Đà của hiện tại hỏi.

“Chưa từng.” Ba người từ quá khứ và tương lai đáp.

Bọn hắn không có loại quyền năng này, cho nên…

May mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Theo như lời nói của một vài người may mắn, nếu như bị mang đi, bình thường đều sẽ nằm ở một nơi gần như đen kịt.

Sau đó sẽ cảm thấy thân thể như bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Thống khổ không?

Thống khổ.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, nhưng sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra, dù trôi qua thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới khí tức của bọn hắn.

Sẽ không suy yếu, sẽ không chết đi.

Còn sống thì còn cảm nhận được thống khổ, cảm nhận được tất cả.

Cảm nhận sự vô tri, cảm nhận sự tuyệt vọng.

Nhất là vị đầu tiên.

Lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này, cả trời không đều tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của hắn.

Đoạn thời gian đó hù cho tất cả mọi người không dám có động tác nào quá lớn.

Về sau người kia trở về, từ đây ẩn cư.

Tóm lại là người bị mang đi đều kinh sợ khi nhớ lại chuyện cũ.

“Vậy là các ngươi còn sống sao?” Đế Tôn của hiện tại hỏi.

“Dĩ nhiên không phải.” Đế Tôn từ quá khứ và tương lai lắc đầu, chân thành nói:

Chúng ta chỉ là một sợi sức mạnh ý thức, chúng ta thật sự đã không còn tồn tại.

Một sợi sức mạnh ý thức này vẫn là nhờ đối phương từ bị giúp chúng ta một tay, chúng ta mới đến được nơi này.

Gặp được các ngươi.

Vốn là muốn nói với các ngươi rằng, tuyệt đối không nên đi chọc vào người kia.

Nhưng suy nghĩ kĩ một chút lại cảm thấy không cần thiết, các ngươi chính là chúng ta, chưa đối mặt qua lần nào, căn bản không có khả năng từ bỏ.

Ghi chép Dự Ngôn Thạch Bản không thể cứ thế từ bỏ được.

Dù sao thì phải làm mới có thể thành công, chấp nhận kết cục không phải phong cách của chúng ta.

Cho nên các ngươi làm, cũng đại biểu rằng, các ngươi, không có tương lai.”

“Như vậy vì sao ba vị lại phải tới đây? Vì thay đổi tương lai sao?

Đã trải qua những gì chúng ta sẽ phải trải qua?” Phật Đà có chút không hiểu.

“Các ngươi từng nghe qua về thuật xuyên qua tất cả chưa?” Phật Đà từ quá khứ và tương lai nhìn ba người của hiện tại, hỏi.

“Thuật gì cơ?” Aiz của hiện tại hỏi.

Cái gì mà thuật có thể xuyên qua tất cả cơ?

Ai từ quá khứ và tương lai nhìn ba người non nớt ở đối diện mình, há hốc mồm, nói về thuật xuyên qua tất cả kia.

“Nghịch chuyển thời không.”

Vừa nghe được câu này, trong nháy mắt, ba người Đế Tôn của hiện tại hơi kinh ngạc:

“Là loại nghịch chuyển thời không mà ta hiểu kia sao?” Đế Tôn của hiện tại hỏi.

“Không sai, đúng là giống như ngươi đã lý giải.” Đế Tôn từ quá khứ và tương lai nói.

Chân Thần Aiz, Phật Đà Nam Mô.

Tất cả đều ngẩn người tại chỗ.

Vốn cho rằng sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cho bọn hắn kinh ngạc, bây giờ lại hoàn toàn bị làm cho kinh động.

Bọn hắn chưa từng nghĩ tới sẽ là như này.

Đây là việc sức người có thể làm được sao?

Cho dù là Cửu, cho dù là Lục cũng không thể nào làm được.

Mà nhân loại kia lại có thể làm tới.

“Không thể tưởng tượng thật sao? Chúng ta khi đó cũng thế, cho nên a cố gắng trở về, trong đó có một nguyên nhân, chính là để cảm nhận một chút tính chân thực của chuyện này.

Sự thật chứng minh, là thật.” Đế Tôn từ quá khứ và tương lai Bế Tôn cảm kính nói.

Đời này có thể kiến thức được loại thuật này, coi như là rất may mắn.

“Nghịch chuyển thời gian tức là tất cả mọi người sẽ hoàn toàn biến mất sao?” Phật Đà mở miệng dò hỏi.

“Việc này cực kỳ phức tạp, tuy nói là nghịch chuyển, nhưng trên thực tế, hắn là đang cứu vớt thế giới.” Phật Đà từ quá khứ và tương lai tiếp tục nói:

“Đương nhiên, nếu hắn nguyện ý, thì toàn bộ cũng không tính là cái gí.

Hắn không cần có được sự đồng ý của bất kỳ ai.

“Các ngươi tới là để xem trò cười của chúng ta đúng không?” Aiz của hiện tại dò hỏi.

“Dĩ nhiên không phải, chúng ta đã trải qua tất cả, cố gắng hết sức.

Mặc dù nó không thành công, nhưng ít nhất không thẹn với đời này.

Đồng thời, chúng ta đã không còn tồn tại nữa, có điều các ngươi chính là chúng ta, bọn ta biết rõ tình huống không có tương lai của các ngươi sau đó.

Chúng ta thật ra có thể cho các ngươi trải nghiệm thế giới ở kiếp trước một chút.

Chỉ là có thể có chút tuyệt vọng.

Cuối cùng các ngươi sẽ lựa chọn chờ đợi ở chỗ này, hay là lựa chọn thoát đi.

Đó là chuyện của các ngươi.” Đế Tôn từ quá khứ và tương lai nói.

Bọn hắn trở về quả thật có một tia suy nghĩ trào phúng, nhưng mà…

Loại cơ hội này chỉ là dùng để trào phúng ác liệt hơn một chút mà thôi.

Cảm thụ tương lai một chút, có lẽ là một chút an ủi trước khi chết đi đi.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Đế Tôn từ quá khứ và tương lai mở miệng hỏi.

Sau khi tất cả mọi người gật đầu, một sợi dây nối bọn hắn lại với nhau, dường như đang thức tỉnh.

Thức tỉnh ký ức kiếp trước.

— —

Chuyên bên ngoài, Lục Thủy cũng không hiểu biết, hắn cũng không thèm để ý cái gì.

Ba người Đế Tôn trốn hay không trốn cũng như nhau.

Bọn hắn sau khi cảm nhận tương lai rồi, sẽ trốn sao?

Lục Thủy cũng không biết, nếu là dưới tình huống bình thường, những người này chạy trốn, hắn sẽ bỏ qua.

Thế nhưng mà…

Kiếp này sớm đã xuất hiện, bọn hắn nhất định phải đáp ứng.

Ở thông đạo trong Mê Đô, Lục Thủy đi bộ dọc theo dòng sông thời gian.

Xung quanh có khí tức hủy diệt, dường như có thể phá nát tất cả tồn tại.

Nhưng nơi này có trời sao vô tận, giống như một góc của thế giới, lại giống như rìa của thế giới.

Thế giới là có biên giới tồn tại, nhưng nơi này có chút khác.

Đông Phương Tra Tra thường xuyên đến biên giới thế giới du hành, ngẫu nhiên sẽ còn giúp thổ dân bên kia một chút.

Nếu như có người xuyên không mang theo tri thức hay vật chất, đi dẫn đầu thế giới phát triển.

Thậm chí có nhiều chỗ hình như còn gọi Đông Phương Tra Tra là nữ thần…

Hắn vì sao lại biết nhiều như vậy?

Mộ Tuyết đã đọc nhật ký của Đông Phương Tra Tra cho hắn nghe, Đông Phương Tra Tra cũng ngồi ở đó nghe.

Tóm lại, là một người rất chướng mắt.

Không hề suy nghĩ nhiều, Lục Thủy tiếp tục đi về phía trước, hắn đã đi một hồi lâu.

So với trước đây thì lâu hơn rất nhiều.

Tận đến khi hắn nhìn thấy phía trên bầu trời có vòng xoáy đang ngưng tụ.

Hắn biết điểm Mê Đô đầu tiên đã hiện ra.

Vậy giờ này sẽ rơi vào lúc nào?

Ầm ầm!

Sấm sét hiện lên giữa thông đạo, một giọng nói tức giận vang lên từ trong thông đạo:

“Từ giờ trở đi, ta muốn tước đoạt toàn bộ quyền năng của ngươi, ngươi là vị thần vì thế giới mà ra đời, nhưng chính ngươi đã làm mất đi toàn bộ quyền năng, toàn bộ năng lực.

Đồng thời mất đi thần vị.

Quyền sở hữu thiên địa vạn vật có thể thuộc về một mình ta.

Từ hôm nay trở đi, ta chính là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.”

Vừa nghe được giọng nói này, Lục Thủy liền cảm thấy có một lực kéo vô biên kéo hắn đi.

Rất nhanh sau đó, hắn đã bị vòng xoáy hút vào bên trong.

Tiếp đó, hắn cảm thấy bản thân vượt qua thời gian, vượt qua không gian, vượt qua vạn vật.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc.

Là một thành phố khổng lồ, được chia thành trên và dưới.

Lúc này, trong thành không có một ai, nhưng có rất nhiều vật phẩm rải rác ở trên mặt đất, thậm chí còn có phần ăn trưa đã ăn được một nửa, giống như tất cả mọi người đều đột nhiên biến mất vậy.

Thành Vạn Đô.

Bình Luận (0)
Comment