Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1404 - Chương 1402: Lục Thủy Tham Gia Hội Nghị Thí Thần (2)

Chương 1402: Lục Thủy tham gia hội nghị thí thần (2) Chương 1402: Lục Thủy tham gia hội nghị thí thần (2)

Lục Thủy tham gia hội nghị thí thần (2)

Trên nóc nhà.

Đây là vị trí Lục Thủy xuất hiện.

Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cô bé máu me khắp người đang đứng trên không trung.

Thiên địa đang kết nối tới cùng một chỗ với nàng.

Dường như tất cả đều quy nạp nàng.

Trong thiên địa, không có gì sánh bằng nàng.

Tất cả quyền năng đều nằm trong tay nàng.

Quyền năng Độc Nhất Thiên Địa.

“Là thời đại Cửu trở thành Chân Thần Độc Nhất.

Hóa ra đây là lúc Mê Đô bắt đầu xuất hiện.”

Lục Thủy hiểu ra, Mê Đô này rất có thể là Mê Đô xa xưa nhất thế giới này.

Là Mê Đô đầu tiên của thế giới.

Mê Đô xuất hiện, gần như là bởi vì quyền năng độc nhất quá cực đoan.

Mà cùng ngày quyền năng độc nhất xuất hiện, liền có Mê Đô xuất hiện.

Đây là cái giá đầu tiên.

Hắn xuất hiện ở trong thế giới, cho nên Cửu vừa mới trở thành Chân Thần Độc Nhất có thể phát hiện ra hắn được, nhất là khi nàng ở cách đó không xa.

Sau khi thiên địa quy nhất, Lục Thủy nhận ra.

Ánh mắt của Cửu.

Dưới chân bọn hắn chính là thành Vạn Đô.

Trên bầu trời có hai cánh cổng không gian, là nơi lưu đày.

Là tùy tùng của Hắc Bạch Song Vương.

Cũng là Tịnh Thổ và Minh Thổ tương lai.

Lục Thủy chứng kiến toàn bộ xảy ra, quan sát tất cả.

Hắn không tính ra tay, cũng không có năng lực ra tay.

Càng không có gì cần thiết để ra tay.

Có điều Cửu đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn Cửu.

“Ngươi…” Cửu mở miệng, cuối cùng lại không nói gì.

Chỉ giữ trầm mặc.

Dường như đang cân nhắc xem thứ mình đối mặt là cái gì.

Mê Đô không có nguồn gốc, Cửu không nhất định sẽ trực tiếp biết được hắn là cái gì.

Cần phải suy nghĩ.

Một lát sau, Cửu mới tiếp tục nói:

“Ta sai rồi sao?”

Xem ra Cửu đã đoán được sự tồn tại của Mê Đô.

Đối với thế giới mà nói, Mê Đô là tổn thương rất khó chữa lành.

Cũng là tổn thương đầu tiên sau khi quyền năng độc nhất xuất hiện.

Nhằm vào thế giới.

Lục Thủy nhìn đối phương, nói lớn:

“Không sai.”

Cửu vốn không có sai.

Mê Đô sinh ra là vì quyền năng của nàng, nhưng thế giới cũng vì nàng mới ổn định.

Chỉ là trong cái ổn định đó lại mang theo tai họa ngầm.

Chi ít thì đối với người đời sau mà nói, Cửu chính là người cứu thế của bọn hắn.

Hơn nữa, Cửu cũng vì vậy mà chọn cái chết.

Nàng làm sai chỗ nào?

“Ngươi có tên không?” Cửu lại mở miệng hỏi.

“Không có, có lẽ tương lai, các ngươi sẽ đặt cho ta một cái tên.” Lục Thủy lại nói.

Thứ hắn nói tới không phải cái tên Mê Đô này, mà là…

Cái tên Long Nhi kia.

Bởi vì Mê Đô không phải là hắn, mà là Long Nhi.

“Ngươi nói xem, thế giới này liệu có người nào có thể phá vỡ quyền năng của ta không?” Cửu tiếp tục hỏi.

“Có, tiềm lực của thế giới, tiềm lực của thế nhân, kiểu gì cũng sẽ bộc phát vào một thời điểm nào đó.

Dù thân là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa cũng không thể ngăn cản hắn quật khởi.” Lục Thủy mở miệng nói.

Người hắn chỉ là Lục.

Lục xuất hiện, trực tiếp phá vỡ bá quyền của Cửu.

Đẩy ngã quyền năng độc nhất.

Đánh nát cục diện bế tắc thế giới không có Chí Cao.

“Ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, có lẽ đối với ngươi mà nói có thể có chút khó.” Cửu nhìn Lục Thủy, trong mắt có một tia khẩn cầu.

Lục Thủy hơi nhíu mày, sau đó hỏi:

“Là cái gì?”

“Ngươi có thể tận lực không làm tổn thương thế giới được không?” Cửu mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình.

Nghe được thỉnh cầu này, Lục Thủy ngây cả người.

Giờ phút này, trên bầu trời có một con bồ câu trắng noãn chậm rãi bay tới, dường như muốn đáp xuống trước mặt Lục Thủy.

Nhìn thấy nó, Lục Thủy vươn tay ra.

Cuối cùng, bồ câu đậu trên tay hắn.

Hắn cảm giác được, thế giới cũng không nhịn được muốn đứng về phía Cửu.

Vừa nghĩ tới đây, Lục Thủy liền đáp lại Cửu:

“Được.”

Cho dù là Mê Đô cũng sẽ đồng ý loại chuyện này.

Phụt!

Lục Thủy vừa nói xong câu đó, Mê Đô liền bắt đầu biến mất.

Hình bóng của hắn ở thành Vạn Đô vỡ nát.

Chim bồ câu trắng phất cánh bay lên.

Bay về phía chân trời.

Lục Thủy nhìn tất cả biến mất, nhìn chính mình trở lại thông đạo.

Hắn biết đây là hành vi của Mê Đô.

Mê Đô đã đáp lại Cửu.

Biến mất tại chỗ.

Trở lại thông đạo, Lục Thủy đứng im tại chỗ, trầm mặc.

Lúc này, hắn phát hiện vòng xoáy vẫn còn ở đó.

Khó trách Mê Đô này lại không giống bình thường.

Bởi vì đây là Mê Đô đầu tiên của thế giới này.

Chờ đến khi đi hết tất cả các điểm, có lẽ vòng xoáy sẽ biến mất.

Sự tồn tại của vòng xoáy, đối với thế giới mà nói, mang tới tổn thương rất lớn.

Nó vẫn luôn còn sống.

Để cụ hiện được nó, Lục hẳn đã phải trả giá không ít.

Không suy nghĩ quá nhiều, Lục Thủy liền tiếp tục đi về phía trước.

Cho dù là Mê Đô vô thức cũng nguyện ý trực tiếp biến mất để đáp lại Cửu.

Vậy đã nói rõ nó sẽ không thường xuyên xuất hiện.

Lần xuất hiện tiếp theo hẳn là một đoạn thời gian rất lâu sau đó.

Nhưng rốt cuộc là bao lâu, Lục Thủy cũng không thể biết được.

Không biết là vào thời đại khác, hay là thời đại Viễn Cổ.

Đi một đường rất xa, rốt cuộc Lục Thủy lại nhìn thấy vòng xoáy lần nữa.

Nơi này đại khái chính là chỗ thứ hai.

Cụ thể là nơi nào thì hắn không biết.

Không biết liệu có liên quan tới Kiếm Nhất hay không, hy vọng là có.

Dù sao thì như vậy mới có thể biết được càng nhiều hơn.

Ngoại trừ Kiếm Nhất, những người khác căn bản sẽ không triệu hoán hắn.

Bọn họ không có ngây thơ như Kiếm Nhất.

Đứng dưới vòng xoáy, Lục Thủy biết mọi chuyện đã sắp bắt đầu.

Mê Đô này quả thật không giống với trước đó, còn phải đợi mở cửa.

Lúc này, có tiếng nói vang lên:

“Không nghĩ tới ngươi thế mà lại là người đầu tiên tới.”

Tiếp đó là một giọng nói khác:

“Ngươi mời bao nhiêu người?”

“Bảy người, hoặc là tám người, ngươi có thể tùy ý đoán một chút.” Nghe tới đây, Lục Thủy bắt đầu cảm nhận được lực hút của vòng xoáy.

Sau đó, hắn trực tiếp bị hút vào.

Khi hắn xuất hiện một lần nữa thì đã đang đứng ở trước một cái bàn bằng Lưu Ly Thạch lớn.

Trên bàn đá có một người đàn ông đang ngồi, không gian xung quanh người đàn ông nhìn có chút vặn vẹo.

Thiên Sinh Thần?

Thiên Sinh Thần không có quyền năng.

Vặn vẹo, hắc ám, hỗn loạn.

Nơi mắt nhìn tới khiến cho người ta một loại cảm giác mất khống chế.

Mà ở một phía khác của bàn đá, hắn nhìn thấy bốn người.

Một vị trên thân mang theo tiên khi, tu vi tiên đỉnh.

Một vị trên thân mang theo khí tức rách nát, cùng loại với Minh Thổ.

Vị thứ ba là một vị hòa thượng, Phật quang chiếu rọi.

Vị thứ tư là một cô gái mỹ mạo, toàn thân bọc bởi một ánh sáng trắng noãn.

Tiên Mục Tiên Đình, Lạc Tam Sinh Minh Thổ, Phật Môn Nam Mô, thần quyến Aiz.

Cộng thêm hắn — Mê Đô.

Thì ra là thế, Lục Thủy lập tức hiểu ra.

Nơi này là hội nghị giết thần.

Lúc trước, hắn biết tham gia hội nghị có tất cả năm người.

Trong đó, bốn người hắn đều biết tới, nhưng người thứ năm, hỏi một vòng, đều không nói là có người đó.

Hắn vốn nghi hoặc khó hiểu.

Bây giờ, xem như đã biết.

Người thứ năm tham gia hội nghị giết thần, là hắn.

Cũng là Mê Đô.

Quả nhiên, đã đến thời kỳ cuối cùng của Chân Thần.

Mê Đô này thật sự rất nghe lời, không đi phá hư thế giới, không thường xuyên xuất hiện ở thế giới.

Cố gắng không tăng thêm gánh nặng cho thế giới.

Vừa nghĩ tới đây.

Lục Thủy liền ngồi xuống.

Hắn…

Đáp ứng lời mời tham gia hội nghị giết thần.

Bình Luận (0)
Comment