Người tạo ra Thiên Địa Trận Văn (3)
Hắn đứng yên tại chỗ chờ đợi suốt ba ngày, cuối cùng cũng phát hiện một luồng sức mạnh xuất hiện trong thiên địa, sức mạnh của nó cực kỳ đáng sợ.
Là lực lượng của Lục.
Hắn không hề do dự, trực tiếp đi theo nó.
Rất nhanh sau đó, hắn đã đi tới chỗ của mấy người Lục Bát.
Lúc này, lực lượng cực kỳ cường đại kia dường như đang hội tụ ở trong ngọn núi, dường như nó đang vẽ phù văn.
Một vài phù văn không thể nào hiểu được bắt đầu xuất hiện, lực lượng kia cũng dần biết mất, tất cả lực lượng đều đang được chuyển đổi thành những phù văn kia.
Trang sách kia cũng theo đó mà xuất hiện, sau đó bắt đầu tập trung lại.
Cuối cùng, Lục Thủy thấy phần lớn lực lượng mà Lục để lại đều được diễn hóa thành phù văn trong trang sách kia.
Sau đó, những trang sách đó tụ tập lại một chỗ, dần tạo thành một quyển sách mang phong cách khá cổ xưa.
Tiếp đó, nó rơi một cái phịch xuống bên cạnh Lục Bát.
Lục Thủy thấy trên quyển sách kia thình lình xuất hiện bốn chữ - Thiên Địa Trận Văn.
"Thì ra trạng thái của Lục không đúng là do hắn dùng phần lớn lực lượng đặt lên Thiên Địa Trận Văn.
Như vậy thì người sau mới có cơ hội đọc được Thiên Địa Trận Văn.
Từ đó vận dụng Thiên Địa Chi Lực."
"Thì ra, từ lúc bắt đầu, ta chính là người mà Lục muốn chờ.
Là người mà tất cả mọi người chờ."
Mặc dù đã sớm biết việc này, nhưng mà tận mắt chứng kiến việc đó, không khỏi khiến cho người ta có hơi xúc động.
Lục chính là người đã sáng tạo ra Thiên Địa Trận Văn, người tìm ra Thiên Địa Chi Lực.
Còn hắn - Lục Thủy là người nhận lấy nó, đồng thời cũng là người mà Lục chờ đợi.
Ở kiếp trước, bản thân hắn không thể đi theo con đường này, may mắn là lần này có thể bổ sung.
May mà hắn không làm nhục mệnh.
Ngay lúc Lục Thủy đang cảm khái, thì Lục Bát tỉnh lại.
Trong mắt hắn còn có chút mê mang, sau đó hắn nhìn thấy Thiên Đại Trận Văn.
Hắn cầm lấy nó.
Sau khi hắn xác định vợ con không có chuyện gì, hắn mới bắt đầu xem Thiên Địa Trận Văn.
Nhưng mà...
Tới tận 7 ngày sau đó, hắn cũng không thu hoạch được gì cả.
Lúc này, bầu trời bắt đầu đổ một cơn mưa to.
"Tại sao ở đây không có nổi một nơi để che mưa vậy?"
Đông Phương Linh Nhi vận dụng lực lượng để che đi cơn mưa.
"Ta xây một cái."
Lục Bát không hề chần chờ, hắn lập tức khép sách lại, sau đó đứng lên xây nhà.
"Ta phải đi xung quanh tìm thử xem có gì có thể ăn được hay không, con trai sắp đói chết rồi."
Đông Phương Linh Nhi nói.
"Ngươi quá yếu, đừng chạy quá xa, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm."
Lục Bát nói.
"Chẳng phải ngươi đi cùng ta là được rồi sao?"
"Được, vậy ta đi chung với ngươi."
"Vậy còn nhà thì sao?"
"..."
"Ngươi mới cất quyển sách gì vậy?"
"Không biết.
Nhưng ta có cảm giác rằng nó rất quan trọng, rất lợi hại, sau này có thể dùng nó để làm công pháp tổ truyền."
"Cho ta xem một chút."
Một lúc sau, Đông Phương Linh Nhi gật đầu nói:
"Đúng là rất lợi hại."
Lục Bát khiếp sợ nói:
"Ngươi xem hiểu à?"
"Không.
Do không hiểu, cho nên mới cảm thấy nó rất lợi hại."
Đông Phương Linh Nhi nói.
"Cũng có lý."
Lục Bát gật đầu.
Lục Thủy đứng ở trên không nhìn bọn họ đang dần đi xa.
Đây chính là khởi đầu của tiên tổ.
Không bị Lục ảnh hưởng, bắt đầu bám rễ sinh chồi ở nơi này.
"Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, bọn họ sẽ đi tìm ký ức ư?"
Lục Thủy bắt đầu thở dài.
Lúc này, bọn họ vẫn không chưa phát giác ra được, sau này rất có thể sẽ phát hiện ra việc trí nhớ của bản thân bị thiếu hụt.
Nhưng mà, Thất không thể nhận ra.
Lục Bát được chọn, còn Thất thì không.
Bởi vì, nàng là Chân Thần.
Lúc này, Lục Thủy cảm thấy chuyến đi lần này sắp phải kết thúc rồi.
Đã rất lâu rồi, cũng phải tới lúc kết thúc.
Có điều, khi hắn sắp biến mất, thì hắn nhìn thấy thiên địa đột nhiên xuất hiện một sợi Thời Quang Trường Hà.
Ba món đồ kia tiến về phía Thời Quang Trường Hà, sau đó thực hiện một đòn tấn công yếu ớt.
Dường như đây đã là cực hạn của nó rồi.
Cuối cùng, đòn tấn công kia biến mất ở bên trong Thời Quang Trường Hà.
"Thì ra là trốn ở đây, chờ tới sau khi Lục vẫn lạc mới ra tay."
Lục Thủy hiểu ra.
Bởi vì, lực lượng quá yếu ớt, cho nên mới không bị phát hiện.
Lục Thủy vươn tay ra, hắn vô thức muốn ngăn cản, nhưng mà lại trực tiếp bị đá ra ngoài.
Vù!
Lục Thủy rơi xuống thông đạo bên trong Mê Đô.
Hắn đứng ở trong thông đạo, trầm mặc không nói gì cả.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía vòng xoáy.
Lúc này, vòng xoáy đã nhỏ đi rất nhiều, không bằng cả một phần mười lúc ban đầu.
Thời đại Viễn Cổ kết thúc.
Thời đại mới mở ra.
Vốn dĩ đây là thời đại của Lục Bất, tiếc là...
Tiên tổ lại lựa chọn từ bỏ.
Lục Thủy vừa cảm khái vừa cất bước đi ra ngoài.
Hắn đi thẳng về phía trước, không bao lâu sau liền thấy vòng xoáy mới.
"Xem ra vẫn còn có thể nhìn thấy được tiên tổ, không biết là thời điểm nào."
Lục Thủy trực tiếp tiến vào trong vòng xoáy.
Hắn cảm giác tầm mắt của mình không đúng cho lắm.
Đang nhìn từ trên cao xuống.
"..."
Hắn giật giật cánh tay, phát hiện nó vậy mà lại là cái cánh.
Một con chim?
Mê Đô này không làm người nữa à?
Nhưng mà, Lục Thủy có một loại cảm giác rằng mình có thể biến thành người.
Có lẽ là Yêu.
Hắn quan sát xung quanh, muốn biết nơi này là nơi nào.
Dường như hắn đang ở trong núi.
Trên núi có một vị lão giả.
Mặc dù mái tóc đã bạc trắng, nhưng mà lại khá là đẹp trai.
Có điều, hắn rõ ràng là người bình thường, nhưng bộ pháp lại cực kỳ mạnh mẽ, không hề có cảm giác hư nhược một chút nào cả.
Thế nhưng, Lục Thủy có thể nhìn ra được, hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa.
"Phù!
Sắp đến rồi, đúng là có hơi xa."
Ông lão kia đột nhiên nói, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Lục Thủy nhìn ông lão kia, hắn cảm thấy người này có chút kỳ quái.
Khi người kia phất tay, dường như hắn có thể dẫn động Đại Đạo và sử dụng nó bất cứ lúc nào.
Cảnh giới này...
"Lục Bát?"
Lục Thủy lập tức nghĩ tới quyển ghi chép kia, thân là người bình thường, vậy mà lại có thể giết chết Đại Đạo trong nháy mắt.
Có lẽ là hắn.
Quả nhiên là sự thật.
Vậy mà lại là Lục Bát lúc tuổi già.
Hắn lựa chọn ký ức, cho nên từ bỏ tu vi.
Làm một người bình thường nghênh đón kết cục của cuộc đời.
"Nhưng mà, hắn đang muốn đi đâu vậy?"
Lục thủy vô cùng tò mò, hắn nhìn về phía trước, phát hiện ở phía xa xa dường như có sự tồn tại của đạo uẩn.
Có lẽ là tông môn nào đó.
Một lúc lâu sau, Lục Thủy bay lên nhánh cây, Lục Bát đi tới Đạo Tông, mà Đạo Tông này rất khác với Đạo Tông trước kia.
Đổi núi, khí tức cũng yếu đi rất nhiều.
Lục Thủy thấy Lục Bát gặp một người kiếm tu.
Một kiếm tu cực kỳ cường đại, là một trong ngũ đại kiếm tu mà lúc trước hắn nhìn thấy.
Nhưng mà, trên người của người kia có vết thương rất nặng, hắn đang bắt đầu suy yếu.
Dường như năm vị kiếm tu kia chỉ còn lại duy nhất một vị.
Bọn họ chưa từng cô phụ sự tin tưởng của mọi người, dùng lực lượng của một tông môn để đối kháng với tam đại thế lực, che chở cho vô số người.
Vì thế cho nên thời đại mới có thể kéo dài như thế, chuyện này gần như là công lao của một mình Đạo Tông.
Có điều...
Rất nhiều người đã quên đi công lao của bọn họ.
Ngay cả chính Đạo Tông cũng quên đi.
"Tiền bối, chúng ta hình như đã từng gặp nhau một lần.
Vãn bối Lục Bát."
Ở trong đình.
Lục Bát cung kính nói.
"Ta không có ấn tượng gì cả, thật sự xin lỗi."
Vị kiếm tu kia lắc đầu.
Hắn thực sự không có bất kỳ ấn tượng nào cả.
"Không biết vì sao mà vị đạo hữu này lại tới đây?'
Kiếm tu của Đạo Tông hỏi.
Đối phương rất yếu, nhưng mà rất nguy hiểm.
"Đạo Tông hiện tại đã không còn là Đạo Tông của trước kia nữa rồi.
Hiện tại, tình hình nội bộ rất tồi tệ.
Khi tiền bối còn ở đây thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà, nếu như tới một ngày nào đó, tiền bối không còn chịu nổi nữa, thì Đạo Tông sẽ như thế nào."
Lục Bát hỏi.
"Rất nhiều người đã vẫn lạc rồi, thế hệ trước cũng không còn lại được mấy người.
Ta cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nhưng mà, Đạo Tông không thể bị hủy đi ở trong tay của ta được."
Vị kiếm tu kia nói.
Lục Bát nhìn kiếm tu rồi nói khẽ:
"Tiền bối, việc Đạo Tông được thành lập, vốn dĩ không phải vì muốn hưng thịnh có đúng hay không?
Cho nên...
Tách ra đi.
Kiếm tu và đạo pháp không thể nào dung hợp được, dù sao thì bây giờ cũng không phải là thời đại của tiền bối Kiếm Nhất nữa.
Mặc Vân Tử tiền bối cũng đã vẫn lạc.
Năm vị cũng lần lượt ra đi.
Sau này, khi Đạo Tông không còn tiền bối nữa, nó chắc chắn sẽ có sự thay đổi rất lớn.
Không bằng nhân lúc tiền bối vẫn còn ở đây, trực tiếp tách ra đi.
Để có thể đi được lâu dài."