Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1420 - Chương 1418: Người Tạo Ra Thiên Địa Trận Văn (2)

Chương 1418: Người tạo ra Thiên Địa Trận Văn (2) Chương 1418: Người tạo ra Thiên Địa Trận Văn (2)

Người tạo ra Thiên Địa Trận Văn (2)

Lục không nói nhiều, hắn trực tiếp bắt đầu trấn áp.

Sau đó, thân ảnh của hắn cũng dần biến mất.

Nhưng mà, lực lượng của hắn vẫn tiếp tục xuất hiện.

Nó vừa trấn áp ba người Đế Tôn, vừa chữa trị thế giới.

Dường như tất cả mọi thứ đều đạt tới cực hạn.

Lục Thủy quan sát toàn bộ quá trình, hắn phát hiện trạng thái của Lục rất kém.

Lực lượng của hắn thiếu thốn một cách nghiêm trọng.

Nhưng mà, mỗi một nơi đều xuất hiện một ít khí tức cường đại.

Có lẽ Lục đang tìm kiếm bọn họ.

Ví dụ như Tịnh Thổ Cơ Tầm.

Cơ Tầm chết rồi.

Nàng lựa chọn vẫn lạc, nếu như Lục xuất hiện, Cơ Tầm sẽ không chết.

Nhưng mà...

Nàng có lẽ cũng không muốn sống tiếp nữa.

Đến cuối cùng, nàng chỉ dùng tàn hồn của mình để trấn thủ Mê Đô mà thôi.

Minh Nguyệt cũng bị Lục tìm được.

Sau đó, Lục tách bọn họ ra, dùng bọn họ trấn thủ Mê Đô đáng sợ nhất, cũng chính là Lục Thủy hiện tại.

Nhưng mà, Lục Thủy không biết Lục có nói gì với Thiên Cơ hay không.

Dù là thế nào thì cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Hiện tại, hắn đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, biết được hết tất cả mọi thứ.

Thân ảnh của Lục biến mất, nhưng mà ba người Đế Tôn vẫn còn thời gian.

Lúc này, một cỗ lực lượng thời gian bắt đầu xuất hiện giữa ba người bọn họ.

"Liên thủ."

Lục Thủy nói khẽ.

Bọn họ đoán được rằng Lục đang nhường đường, cho nên mới muốn biết rốt cuộc người đó là ai.

Người nào có thể khiến cho Lục phải nhường đường.

Sau đó, bọn họ thấy được kết quả...

Tiên Đình vận đoạn, khổ hải ngược dòng, hoàng hôn của chư thần.

Lục Thủy nhìn lên không trung, nhìn bọn họ cảm nhận tương lai, nhìn bọn họ ngưng tụ ra ba thứ.

Dự Ngôn Thạch Bản, Vi Lai Kinh, Sách Khải Huyền.

Mấy ngày sau, bọn họ dừng thôi diễn.

Ba người trầm mặc.

Một lúc sau.

Giọng nói của Đế Tôn vang lên:

"Không làm thì sẽ không thành công, nhưng mà nếu như đã làm thì có thể sẽ không còn đường lui nữa."

"Không có giác ngộ, thì làm sao có thể phân thắng bại được cơ chứ?

Giao quyền năng ra, rút lui là được rồi."

Ais bình tĩnh nói.

"Đúng vậy."

Phật Đà nói.

"Vậy thì liên thủ đi."

Đế Tôn nói.

Lúc này, ba người bọn họ tách thành một nguồn ánh sáng cực lớn, lực lượng vô tận trào ra.

Thời Quang Trường Hà xuất hiện.

Bọn họ vượt thời không để thi triển lực lượng.

Bọn họ muốn dùng lực lượng của mình để giết chết khả năng sẽ xảy ra trong tương lai.

Giống như lời của bọn họ, một khi làm thì sẽ không còn đường lui nữa.

Không có gì cần phải hối hận cả.

Bọn họ đã sớm giác ngộ hết thảy.

Nếu như không làm thì sao có thể thành công?

Nếu đã làm thì tại sao lại sợ diệt vong?

Lục đã sớm muốn vẫn lạc, cho nên hắn hoàn toàn không cần thiết phải ra tay với bọn họ.

Bởi vì, người được hưởng lợi cuối cùng là một người hoàn toàn khác.

Lục sẽ không ra tay với bọn họ.

Nhưng mà, người có thể khiến cho Lục nhường đường, có thể giống như Lục sao?

Đưa vận mệnh của mình vào trong tay của kẻ khác?

Nếu đã vậy thì đánh cược một lần đi.

Lục Thủy nhìn Thời Quang Trường Hà đón nhận nguồn lực lượng cực kỳ cường đại kia, sau đó nó bắt đầu tiến về phía tương lai.

Có điều, ngay lúc bọn họ sắp thành công, thì đột nhiên có một bàn tay vô hình xuất hiện, nó trực tiếp cầm lấy Thời Quang Trường Hà.

Oanh!

Thời Quang Trường Hà bị phá nát ngay tại chỗ.

Lục ngăn cản kế hoạch của ba người Đế Tôn.

"Lục, chúng ta quả nhiên đoán không hề sai, ngươi đang đợi người.

Ngươi đang nhường đường cho hắn."

Đế Tôn trầm giọng nói.

Lục không hề nói tiếng nào cả, hắn chỉ hiển lộ ra lực lượng, khiến cho tốc độ đám người Đế Tôn rơi vào ngủ say nhanh hơn.

Ba người Đế Tôn trực tiếp kéo thế lực của mình tới, để bọn họ cũng rơi vào trạng thái ngủ say.

"Luc, dù bây giờ ngươi có thể ngăn cản được chúng ta, nhưng tương lai thì sao?

Ngươi không có tương lai."

Đế Tôn hỏi.

"Tương lai thuộc về người của tương lai."

Lục trả lời.

Lúc này, tam đại thế lực dần dần biến mất trong thế giới hiện tại.

Rơi vào giấc ngủ say.

Quá trình này vẫn còn thêm một chút thời gian nữa.

Tam đại thế lực có đủ thời gian để chuẩn bị cho sau này.

Trong lúc này, Lục Thủy nhìn Đế Tôn lấy được một Phương Thiên Kích đen kịt, sau đó ném nó ra ngoài.

Dường như muốn giết chết ai đó.

"Đế Tôn, ta xxx ngươi."

Giọng nói vô cùng phách lối phát ra từ trong Phương Thiên Kích.

Lục Thủy nhìn Cẩu Tử biến mất ở phía chân trời.

Hắn phát hiện những năm nay, Cẩu Tử cũng sống không quá tệ.

Có điều...

Lục rõ ràng đã bóp nát đòn tấn công của ba người Đế Tôn rồi, tại sao cuối cùng vẫn có sức mạnh kéo dài tới tận tương lai?

"Mẹ và mẹ của Mộ Tuyết đều phải hứng chịu đòn tấn công ấy."

Lục Thủy không hiểu chuyện này.

Hắn biết tiếp theo sau đó có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Rất nhiều ngày sau đó, tam đại thế lực rốt cuộc cũng yên lặng biến mất, thế giới cũng đã được chữa trị hơn phân nửa.

Trên trời không còn xuất hiện vết nứt, mặt đất cũng không còn bị hủy diệt, vạn vật hồi xuân.

Lục Thủy cất bước đi về phía chân trời, hắn trầm mặc nhìn thế giới đang dần được chữa trị.

Nếu như cảm giác của hắn không sai, thì Cơ Tầm cũng đã vẫn lạc rồi.

Hiện tại chỉ còn lại có một mình Lục.

Hắn đi tới gặp Lục lần cuối.

Thân ảnh của Lục bắt đầu được ngưng tụ ra, hắn đứng ở bên cạnh Lục Thủy, dáng vẻ sắp biến mất.

"Lần này, ta phải đi rồi."

Lục nói với Lục Thủy.

"Ừ, ta đến để tiễn ngươi."

Lục Thủy nói khẽ.

Bọn họ nhìn mặt đất ở dưới chân.

"Cửu rất thích thế giới này, nàng muốn nhìn thấy thế giới này phát triển, nàng yêu tất cả mọi thứ của thế giới này.

Nhưng mà, nàng vẫn luôn cảm thấy mình đang làm cho thế giới bị tổn thương.

Không xứng với chức Thần."

Lục nói.

"Cho nên, ngươi muốn giúp nàng?"

Lục Thủy hỏi.

"Ừ, ta không thành công, nhưng mà ta cũng không thất bại.

Từ đầu tới cuối, ta vẫn luôn tin tương lai chắc chắn sẽ xuất hiện một người, người đó sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện của Cửu."

Lục nhìn Lục Thủy rồi nói:

"Long Nhi, ngươi nói thử xem ngươi đó sẽ xuất hiện chứ?"

Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn Lục, sau đó hắn hơi cúi đầu xuống, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt:

"Bất tài, may mà không làm nhục mệnh."

Gió thổi nhẹ qua lọn tóc của Lục, đồng thời làm cho áo của Lục Thủy khẽ bay phấp phới.

Bọn họ vẫn vô cùng bình tĩnh.

Lúc này, khóe miệng của Lục hơi cong lên, hắn không nói thêm gì nữa mà chỉ yên lặng cảm nhận sự thay đổi của xung quanh, nói:

"Xem ra, ta phải đi rồi."

Hắn biết mình không thể không vẫn lạc.

Lục Thủy nhìn Lục, hắn không nói gì cả.

Tất cả đều trở nên bình lặng.

Lục cũng nên vẫn lạc rồi.

Hắn đã sống một mình rất lâu.

Cơ thể của Lục bắt đầu biến mất, mọi thứ xung quanh hắn đều bắt đầu tan rã.

Lục Thủy nhìn cảnh tượng này, nhìn thấy Lục biến thành một dòng nước.

Trong dòng nước lớn có một dòng nước nhỏ, nó tràn vào vị trí căn nguyên của Mê Đô.

Nơi đó dường như còn có cả dòng nước của Kiếm Nhất và Cơ Tầm.

"Đều đi vào sâu bên trong Mê Vụ Chi Đô ư?"

Lục Thủy nhìn Lục rời đi.

Lục vẫn lạc.

Thời đại của Lục triệt để trôi đi.

Bốn người mà hắn quen biết, tất cả đều đã biến mất.

Đi vào sâu bên trong Mê Vụ Chi Đô.

Nơi đó có lẽ có vô tận khả năng.

Hoặc cũng có thể là Lục đã sớm có chuẩn bị, có thể đó là bắt đầu mới, khó mà nói trước được.

Bình Luận (0)
Comment