Người tạo ra Thiên Địa Trận Văn (1)
Lục Thủy nhìn đỉnh núi mà Lục từng ở, hắn vừa mới phát hiện ra một chuyện, nơi này vậy mà lại là đỉnh núi của Lục gia.
Trong suốt bao nhiêu năm qua, nó chưa từng thay đổi vị trí dù chỉ là một lần, chỉ có mỗi hắn là không nhận ra mà thôi.
Dù sao thì lúcc đó nơi này đã được khai phá rất nhiều rồi.
Người cũng nhiều hơn rất nhiều.
Nếu như không phải có Phong Sương Hà, thì hắn đúng thật là không thể nhận ra.
Lục Thủy nhìn Lục Bát đang nằm ở dưới đất, hắn phát hiện đãi ngộ giữa con trai và con gái thật sự chênh lệch rất lớn.
Nơi này vốn dĩ nên là thời đại của tiên tổ, nhưng mà cuối cùng tiên tổ lại lựa chọn khôi phục ký ức.
Một khi khôi phục lại ký ức, đồng nghĩa với việc bác bỏ vết tích mà Lục đã xóa đi, sau đó sẽ không còn xuất hiện người mà Lục chờ đợi nữa.
Tiên tổ cũng không thể nào trở thành người đó được nữa.
Chỉ cần hắn nhớ rõ cha của mình, biết mình là huyết mạch của Lục, hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào tiếp xúc được với lực lượng mà Lục phát hiện.
Thậm chí còn sẽ đoạn tuyệt với những người phát hiện loại lực lượng kia.
Nếu như hắn chỉ là một người tu chân bình thường, thì việc hắn có thể nhớ được Lục cũng chẳng sao cả.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, hắn là Lục Bát.
Là con trai của Lục.
Những người khác chỉ biết được sự tồn tại của Lục, nhưng mà có lẽ không ai biết được sự tồn tại của Lục Thất và Lục Bát cả.
Những người biết được gần như đều là tàn hồn, hoặc đang ở trong trạng thái bị ngăn cách.
Ví dụ như...
Cơ Tầm, Minh Nguyệt, Triều Tịch.
Mặc dù Triều Tịch tự nguyện tiến vào trong Phong Sương Hà, nhưng mà nàng rất khó đi ra được.
Không phải bất đắc dĩ không thể đi ra được, mà do sau khi nàng đi ra, nàng rất có thể sẽ mất đi một phần ký ức.
Ký ức liên quan tới lai lịch của Thất và Bát.
Tóm lại là không để cho Lục lưu lại vết tích rõ ràng.
Đây là chuyện mà Lục muốn làm.
"Cho nên tiên tổ mới lựa chọn làm một người bình thường.
Nhưng mà, thiên phú của hắn đúng thực là rất cao, cuối cùng cũng có thể ngộ ra được thiên địa đại đạo, vạn vật chi lý.
Ở thời đại của hắn, không ai là đối thủ của nó cả.
Nếu như hắn tu luyện, thì chắc chắn hắn có thể truy đuổi Chí Cao."
Nhưng mà chỉ có thể thực hiện được việc đó khi hắn vĩnh viễn từ bỏ ký ức.
Như thế mới có thể mở ra một thời đại huy hoàng mới.
Mà ở trong mắt của tiên tổ, ký ức này còn quan trọng hơn cả Chí Cao.
"Đi thôi, nên đi ra ngoài rồi."
Lục nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu, hắn không ở lại đây nữa.
Lục muốn đi kết thúc thời đại này.
Nói cách khác, Lục sắp vẫn lạc rồi.
Cơ Tầm cũng sẽ vẫn lạc trong thời kỳ này.
Cho nên...
Ngày hôm nay, bốn người mà Lục Thủy quen biết sẽ đặt một dấu chấm tròn trong thời đại này.
Sau đó, sẽ không còn truyền thuyết nào liên quan tới bọn họ nữa.
Bản thân hắn cũng sẽ không thể nhìn thấy được bốn vị này trong Mê Đô nữa.
Mê Đô cũng không thể lại nghịch chuyển trở về để đi gặp những người này.
Lục Thủy đi ra bên ngoài, hắn nhìn thấy ba tồn tại cường đại đang giao chiến ở trên bầu trời.
Thiên băng địa liệt, vạn vật khô cạn, sinh mệnh tàn lụi.
Muốn mở ra một thời đại mới, thì cần phải diễn ra sự tình này.
Ba người này nhất định phải phân chia thắng bại.
Người thắng sẽ có thể chấp chưởng quyền lực của thiên địa.
Giải quyết chuyện Thiên Đạo, quản chư thiên chúng sinh.
Một người có được tất cả những quyền hạn độc nhất, có được quyền hành của phần lớn bộ phận, người đó có tư cách để làm chuyện này mà không gây ra sự tổn thương cho thế giới.
Đúng là rất thích hợp.
Đáng tiếc...
Bọn họ không thể nào phân thắng bại trong thời gian ngắn được cả.
Sinh linh trên thế giới đã bị xóa sổ.
Tinh thần của vạn vật cũng đã bị phá vỡ.
Tứ đại thế lực trên mặt đất đang khổ cực chèo chống.
Đạo Tông gian nan nhất.
Bởi vì, phạm vi mà Đạo Tông phải che chở quá rộng lớn, có thể nói là gấp mấy trăm lần phạm vi của ba thế lực khác gộp lại.
Phần lớn những người nằm trong sự che chở của Đạo Tông đều là người bình thường.
"Khó trách, các thế lục khác đều còn lại không ít người, chỉ Đạo Tông là dần xuống dốc."
Phải bỏ ra quá nhiều.
Ầm ầm!
Lực lượng Chí Cao từ trên trời giáng xuống.
Tuy rằng ị trí của tam đại thế lực đối ứng với thiên địa, nhưng mà phần lớn bộ phận đều do Đạo Tông chiếm lĩnh.
"Xem ra bọn họ muốn trở thành thế lực dẫn đầu, cực hạn thăng hoa, việc chiếm cứ thiên địa cũng là một điều rất quan trọng.
Giống như là để cho thiên địa thừa nhận vậy.
Tiếc là lại bị Đạo Tông nhúng tay, đoạt đi phần lớn bộ phận.
Khó trách ba bên lại muốn vây công Đạo Tông."
Ầm ầm!
Vết rách vô tận xuất hiện, trên trời xuất hiện một cái lỗ vô cùng lớn, đất thì lún xuống.
Lực lượng phun trào như bão lũ, khí tức trào dâng.
Vạn vật bị tổn hại, sinh linh diệt vong.
Thời đại tận thế.
Khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Ngay lúc mấy người Đế Tôn đang chiến đấu cực kỳ căng thẳng, thiên địa đột nhiên xuất hiện một vệt sáng.
Vệt sáng xuất hiện khiến cho lực lượng lắng xuống, nó xóa đi khí tức như ngọn lửa bùng cháy kia.
Khôi phục lại vết rách trên bầu trời, chữa trị mặt đất.
Đồng thời, có rất nhiều lực lượng trực tiếp trấn ấp ba người Đế Tôn.
Biến cố thình lình xuất hiện này khiến cho lực lượng của thiên địa dừng lại một chút.
Nhưng mà rất nhanh sau đó nó lại một lần nữa phun trào, dường như đang tấn công nguồn lực lượng đột nhiên xuất hiện kia.
Có điều, khi lực lượng phun trào liền lập tức tản đi.
Nó gần như không thể nào gây ra bất kỳ thương tổn gì cho nguồn lực lượng đột nhiên xuất hiện kia cả.
"Lục."
Đế Tôn ngừng tấn công, hắn ngẩng đầu lên nhìn, nói:
"Ngươi nói không tranh mà, tại sao còn xuất hiện ở đây?
Tại sao lại tham gia vào trận chiến của chúng ta?"
Trên bầu trời.
Lực lượng kia không ngừng lan truyền ra, một bóng người theo đó mà xuất hiện, là Lục.
Ngay khi cảm nhận được nguồn lực lượng này, mấy người Đế Tôn đều khiếp sợ phát hiện, Lục đã vượt qua cả Cửu.
Chuyện này...
Làm sao có thể như thế được cơ chứ?
Tại sao hắn lại có thể làm được như vậy?
Bọn họ không bao giờ có thể tưởng tượng ra nổi chuyện này.
Nhưng mà...
Trạng thái của Lục có chút không đúng, hắn đã trải qua cái gì?
Ba người Đế Tôn không hiểu, nhưng mà bọn họ cũng không quá lo lắng.
"Thế giới này là thế giới mà Cửu yêu quý, ta không thể để cho các ngươi tiếp tục tùy ý phá hư nó.
Chân Thần vừa mới vẫn lạc không bao lâu, nếu như tiếp tục đánh nữa, đối với các ngươi cũng chẳng có gì tốt cả.
Ngủ say một thời gian đi.
Để thế giới này nghỉ ngơi lấy lại sức đã."
Hắn vừa dứt lời, lực lượng liền mạnh lên, trực tiếp trấn áp đám người Đế Tôn, dường như hắn muốn cho đám người Đế Tôn phải ngủ say một khoảng thời gian rất dài.
"Lục, chẳng lẽ lần nào ngươi cũng sẽ đi ra à?
Ngươi biết mà, Chân Thần đã chết rồi, ngươi không thể nào ngăn cản được chúng ta đâu, càng không thể nào giết chết chúng ta.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Để chúng ta phân thắng bại đi.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ tự ổn định lại vùng đất đã bị phá thành mảnh nhỏ này.
Trùng kiến lại tinh thần của mảnh đất này."
Đế Tôn tức giận nói.
Bởi vì, bọn họ phát hiện trạng thái của Lục cực kỳ không ổn, hắn vậy mà lại không thể nào chống lại được sự tấn công của Lục.
Rốt cuộc thì người này có cấp bậc gì?
Tại sao sự cường đại của hắn lại vượt qua mức bình thường?
"Lục thí chủ, tình trạng của ngươi không đúng."
Phật Đà nhìn Lục, hắn chau mày nói.
Là cực kỳ không đúng.
Không phải là do lực lượng của hắn suy yếu đi, mà là do sinh mệnh lực bắt đầu tan rã.
Lúc này, Ais ngây ngẩn cả người, nàng khiếp sợ nói:
"Ngươi, ngươi vậy mà lại vẫn lạc?
Tại sao lại như thế?"
"Không thể nào, ngươi vẫn còn có chuyện phải lo lắng, không thể nào lựa chọn vẫn lạc trong lúc này được.
Chẳng lẽ có người có thể thay thế được ngươi rồi ư?"
Đế Tôn có chút không dám tin.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn đã nghĩ tới chuyện gì đó:
"Không, hiện tại tuyệt đối không ai có thể vượt qua được ngươi cả.
Chẳng lẽ ngươi giống Cửu, đang nhường đường cho ai đó?
Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Không ai tin là Lục chẳng làm gì cả.
Bởi vì, việc Lục biến mất trong những năm nay đã khiến cho rất nhiều người bắt đầu lãng quên sự tồn tại của Lục.
Ngay cả chú chó của hắn cũng đã quên đi chủ nhân của mình.
Nếu như thế, chắc chắn là Lục đang làm chuyện gì đó vượt ra khỏi sự nhận biết của bọn họ.
"Lục, ngươi làm cho chúng ta ngủ say cũng không hoàn toàn là để thế giới này nghỉ ngơi hồi sức đúng không.
Ngươi muốn để cho người khác quật khởi."
Đế Tôn lập tức hiểu ra.
"Thời đại của chúng ta, nên kết thúc rồi."