Lục vẫn lạc (2)
Chỉ qua vài hơi thở, Lục Thủy đã cảm thấy mình đang đứng ở trên mặt đất.
“Tới rồi?” Là giọng nói của Lục.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, phát hiện mình thế mà đã đang ở trước phòng trúc rồi.
Lúc này, Lục đang ôm Tiểu Thất đã ngủ say.
Có điều chỉ một chút là Lục Thủy đã nhìn ra, cảnh giới của Lục đã đạt tới mức vượt khỏi giới hạn, hắn quả thực có thể vượt qua được.
Nhưng hắn không lựa chọn vượt qua.
Rời khỏi thế giới rồi, muốn trở lại là muôn vàn khó khăn.
Chỉ là vừa mới phát hiện ra cảnh giới của Lục, Lục Thủy lại phát hiện trạng thái của Lục không đúng.
“Sức mạnh của ngươi đã biến mất rất nhiều rồi?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Ừm.” Lục gật đầu, sau đó ôm Thất đi lên trên núi.
“Ta du tẩu ở biên giới thiên địa, tìm kiếm sức mạnh, đồng thời cũng tìm kiếm vết rách.
Sau đó, ta quả thật tìm được nguồn sức mạnh kia.
Nhưng mà…
Ta không thể sử dụng nó, cũng không cách nào khai triển nó.
Ta không thể thành công.
May mà cũng không tính là thất bại.
Chỉ vì ta không thể làm được, không có nghĩa là tất cả mọi người đều không thể làm được.
Cho nên…
Ta phải làm tất cả chuẩn bị cho thật tốt, chờ đợi sự xuất hiện của người này.”
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện trời đất bên ngoài đã bị sức mạnh hủy diệt bao trùm.
Thiên băng địa liệt.
Mấy người Đế Tôn đã khai chiến.
“Cần làm chuẩn bị thế nào?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Tình huống bên ngoài hắn không có để ý, sau đó Lục sẽ đi xử lý.
Đến lúc đó hắn cũng có thể biết được bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hiên tại hắn tương đối để ý phát hiện và sắp xếp của Lục.
“Ta phát hiện ra loại sức mạnh kia chỉ có ta có thể hiểu rõ được.
Những người khác muốn giải được loại sức mạnh kia, nhất định phải thông qua ta.
Nhưng mà…
Ta cứ mãi ở lại, thì những người khác liền không thể nào cảm nhận được nguồn sức mạnh kia, khai triển loại sức mạnh kia.
Cho nên…”
Lục quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, nói:
“Ta nên chết đi.”
Nói xong, Lục tiếp tục đi về phía trước, không biết muốn đi đâu.
Lục Thủy ngây cả người, nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Ta tìm được loại sức mạnh kia, nhưng cũng trói buộc loại sức mạnh kia.
Cách duy nhất có thể giải phóng loại sức mạnh kia, chỉ có một.
Vậy liền đem tất cả những gì có liên quan tới ta, xóa khỏi thế giới này.
Xóa đi vết tích, xóa đi sức mạnh, thậm chí xóa đi hậu đại.” Lục mở miệng nói.
Lục Thủy có chút khó mà tin nổi.
“Ngươi sẽ không động thủ với Thất và Bát đấy chứ?” Lục Thủy mặc dù biết chắc chắn sẽ không, nhưng Lục khẳng định sẽ làm chút gì đó.
“Sẽ làm vài động tác nhỏ đi, ta muốn xóa toàn bộ ký ức liên quan tới ta trong đầu hai đứa.
Như vậy, liền không còn vết tích của ta nữa.
Loại sức mạnh kia sẽ không còn bị trói buộc.” Lục ôm Thất đi tới trước một sơn động.
Lục Thủy nhìn sơn động, nhất thời có cảm giác quen thuộc.
Nơi này là…
Phong Sương Hà.
Trong sơn động.
Lục Thủy nhận ra sơn động này chính xác là Phong Sương Hà nhà mình, nhưng nơi này rất kỳ quái, không hề có sông.
Giống như là thế giới dưới lòng đất.
Lục ôm Thất bước xuống.
Lục Thủy cũng đi xuống theo.
Mà sau khi Lục Thủy đi xuống, hắn phát hiện nơi này bắt đầu có nước dâng lên, chính là nước sông của Phong Sương Hà.
Là do sức mạnh của Lục biến thành.
Sức mạnh của hắn đang bổ sung nơi này.
Rất nhanh sau đó đã lấp đầy nơi này.
Cùng lúc đó, Lục Thủy nhìn thấy Thần Vực phía dưới, mặc dù có chút khác biệt so với cái trước đó hắn nhìn thấy.
Nhưng đúng là Thần Vực.
Mà ở trong Thần Vực, có một người phụ nữ đứng đó.
Triều Tịch.
“Đồ vật đã chuẩn bị xong chưa?” Đi vào Thần Vực, Lục lên tiếng hỏi.
“Ừm, đều đã chuẩn bị xong.” Triều Tịch lập tức gật đầu.
Lục Thủy ngắm nhìn Thần Vực nguyên thủy, phát hiện bố cục nơi này so với nơi mình thấy cũng không khác biệt lắm.
Lúc này, Lục lấy ra một mặt dây chuyền, đeo vào cổ của Thất.
“Về sau nàng sẽ quên tên mình, chỉ có thể dùng cái này để nàng nhớ kỹ.
Có điều nàng sẽ nhớ rõ thần vị của mình, Chân Thần Duy Nhất.” Lục nói, rồi đặt Thất xuống giường trong gian phòng đầu tiên.
Lục Thủy nhìn, cũng cảm nhận được khí tức Mê Đô.
Lục đã tìm được Mê Đô, cho nên cũng có thể triệu hồi được Mê Đô.
“Về sau, liền nhờ ngươi ở lại nơi này.” Lục nhìn Triều Tịch, nói.
Triều Tịch lập tức gật đầu:
“Ta sẽ coi trọng Tiểu Thất.”
“Chỉ cần tiến vào trong nước liền sẽ kích hoạt được sức mạnh ta để lại, bất kể là ai cũng không thể dò xét được tình huống trong này.
Cũng phòng ngừa xuất hiện biến hóa xấu nhất.” Lục nói.
“Ta biết, không cực kỳ cần thiết, ta cũng sẽ không để Tiểu Thất phát hiện ra sự tồn tại của ta.
Có điều Bát bên kia không cần để ý sao?” Triều Tịch hỏi.
Lục lắc đầu, nói khẽ:
“Hắn không giống, hắn có năng lực tự chủ.
Không cần để ý cái gì.
Chỉ cần hắn muốn, liền có thể mở ra thời đại thuộc về hắn.
Thời đại này, phải kết thúc.”
Sau đó, Lục Thủy nhìn thấy Triều Tịch đi vào trong nước, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Nơi này dường như ngăn cách với bên ngoài.
Là để bảo hộ Thất sao?
“Tình huống xấu nhất là gì?” Rời khỏi Thần Vực, Lục Thủy tò mò hỏi.
“Cửu chết, quyền năng độc nhất bị chia cắt, Tiểu Thất có được hạch tâm.” Lục đi ra khỏi Phong Sương Hà, tiếp tục nói:
“Dưới tình huống bình thường thì cũng không có gì, nhưng ba vị kia nếu như cứ mãi tranh đấu, sẽ rất dễ có người chết, mà một khi chết, nếu không có người lập tức thu nạp quyền năng.
Một phần thuộc về quyền năng độc nhất sẽ chủ động trở về hạch tâm, cũng chỉ là trong thân thể Thất.
Khi quyền năng trên người Tiểu Thất vượt quá một nửa, như vậy, những quyền năng còn lại cũng sẽ tự động trở về.
Đến lúc đó, quyền năng độc nhất sẽ lại tái hiện.
Thiên địa sẽ lại lần nữa trở về tình huống khi Cửu vẫn còn.
Đây chính là tình huống xấu nhất, trừ khi có người lập thân Chí Cao, không bị Chí Cao dồn xuống.
Tiên Mục bọn hắn còn không làm được như vậy.”
Lục Thủy có chút ngạc nhiên, thì ra là như vậy.
Cho nên, Lục căn bản không giết đi ba vị này, là vì một khi giết ba vị kia, thì Thất thân là Chân Thần Duy Nhất.
Nắm giữ quyền hạn duy nhất thiên địa.
Nếu như Lục không chết, đương nhiên sẽ không có việc gì, nhưng Lục, phải bỏ mạng.
Không còn ai có thể áp chế loại tình huống này.
Cho nên, ba vị kia không thể bị giết, Thất cũng phải trốn vào trong Thần Vực.
Không bao lâu sau, bọn hắn đi tới trước phòng trúc.
Tách!
Một tiếng búng tay vang lên.
Toàn bộ phòng trúc trong nháy mắt tan rã.
“Phòng trúc là ta và Cửu đóng, đã không còn lại nơi này, để bọn hắn bắt đầu lại từ đầu đi.” Lục mở miệng nói.
Lúc này, mấy người Bát từ trên không trung chậm rãi đáp xuống.
Lục đã tăng thêm một tầng phòng hộ cho Bát, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Sau đó thì mang tới mặt dây chuyền cho Bát.
Tiếp đó, đi tới tước đoạt ký ức của Bát và Đông Phương Linh Nhi.
“Cho bọn hắn một quyền lựa chọn đi, dù sao cũng đã làm cha, có đủ nhận hiểu biết.”
Lục thở dài một tiếng.
Sau đó phất tay bỏ ký ức đã tước đoạt vào Thái Sơ chi địa.
Lục Thủy nhìn chỗ kia, có chút kinh ngạc.
Ký ức ẩn giấu ở Thái Sơ chi địa?
Đây là…
Người bình thường kia?
Lục Thủy ngây cả người, lúc này hắn mới phản ứng được.
Lục Bát có thiên phú vô cùng cường đại, mà người bình thường kia cũng luôn nói mình có thiên phú.
Thì ra là như vậy.
Hóa ra người bình thường kia, thật sự là Tiên tổ của Lục gia bọn hắn.
Hóa ra hắn bởi vì vậy mà chết đi.
Đó chính là lựa chọn của hắn.
Khó trách hắn biết rất nhiều, khó trách hắn lại có thể tùy ý sử dụng hệ thống xác minh.
Khó trách hắn có thể đi bộ vào Mê Vụ Chi Đô.
Khó trách hắn có thể giết Đại Đạo trong nháy mắt.
Đây là con trai của Lục và Cửu.
Là Tiên tổ của Lục gia bọn hắn.
“Đã thu xếp tốt, như vậy, nên vẽ lên dấu chấm tròn cho thời đại này rồi.
Thế giới đã bị bọn hắn phá thành mảnh nhỏ.
Nên nghỉ ngơi lấy lại sức rồi.” Giọng nói của Lục vang lên.
Lục Thủy biết, giây phút cuối cùng đã đến.
Giây phút Lục biến mất.
Giây phút thời kỳ Viễn Cổ kết thúc.
Giây phút tam đại thế lực biến mất trong dòng sông lịch sử.
Cũng là giây phút bắt đầu sự xuống dốc của Đạo Tông.