Lục vẫn lạc (1)
Nhìn thoáng qua phòng trúc, Lục Thủy biết thời gian của mình đã kết thúc.
Ầm!
Loại cảm giác rơi xuống vực sâu kia lại ập tới.
Hắn dần biến mất khỏi thời đại này.
Sau lần này, rốt cuộc sẽ không nhìn thấy Cửu nữa.
Cũng như lần này đã không còn nhìn thấy Kiếm Nhất nữa.
Bức ảnh chụp chung cuối cùng, không có Kiếm Nhất.
Chỉ có Cơ Tầm cầm thanh kiếm của Kiếm Nhất.
Cẩu Tử thì đứng ở đâu?
Lục Thủy suy nghĩ, hình như là đứng dưới chân Chân Thần Duy Nhất.
Ở bên chân Bát.
Phịch!
Lục Thủy rơi xuống thông đạo trong Mê Đô.
Ngẩng đầu nhìn về phía vòng xoáy, vẫn không hề xảy ra bất kỳ biến hóa nào.
“Xem ra là tính theo thời đại.
Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.
“Ta cũng ở trong trang sách bằng kim loại, không biết dáng vẻ để lại sẽ như thế nào.”
Lục Thủy rất tò mò về cái này.
Bất kể thế nào, chắc chắn cũng không phải là bộ dáng bình thường của hắn.
Bởi vì vậy thì sẽ không phải là Mê Đô nữa, mà là hắn.
Cái này không có khả năng.
Mà dáng dấp Mê Đô ra sao, hoàn toàn phải xem vận khí.
Giống khi Cửu trở thành Chân Thần Độc Nhất, khi đó nhìn thấy hắn là nữ, nhưng về sau liền biến thành nam.
Mê Đô có thể là nam, tự nhiên cũng có thể là nữ.
Cũng có thể là động vật, thực vật, thậm chí là núi non sông ngòi.
Cho nên…
Hắn không thể tưởng tượng được mình rốt cuộc là cái dạng gì, hoặc là căn bản không có bộ dáng gì.
Mỗi lần đi ra, chắc chắn đều có hình dạng khác nhau.
Nếu không, mấy người Kiếm Nhất cũng sẽ không lần nào hắn đến cũng hỏi thăm một lần.
Nếu có độ nhận diện thì đã không cần hỏi lại.
Lục Thủy đi trong thông đạo Mê Đô.
Lần này hắn đi một hồi lâu cũng không thấy có vòng xoáy nào.
Hắn biết, lần này, thật lâu tới sẽ không có ai triệu hoán bọn hắn.
Có lẽ cần chờ được xuất hiện một cách tự nhiên.
Nhưng như vậy thì cần một quá trình khá dài.
Hồi lâu sau, Lục Thủy rốt cuộc nhìn thấy vòng xoáy.
“Không biết có phải đã tới thời kỳ thời đại Viễn Cổ kết thúc rồi hay không.”
Ầm ầm!
Tiếng sấm rầm vang.
Lục Thủy trực tiếp tiến vào trong vòng xoáy.
“Trên bầu trời xuất hiện ba vầng liệt nhật, đây là ba vị tồn tại kia của tam đại thế lực sao?”
“Đúng vậy, không biết bọn họ muốn làm gì.”
“Bọn họ vẫn luôn có dã tâm lớn, lần này hẳn là chuẩn bị hành động.”
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
“Từ lúc Đạo Tông thành lập đến nay, tuy được coi là tông môn đệ nhất, nhưng không hề có dã tâm đối với tu chân giới.
Nếu như đại chiến bộc phát, những người khác nếu nguyện ý tin tưởng Đạo Tông chúng ta, vậy thì để bọn họ tạm thời gia nhập tông môn chúng ta.
Đạo Tông chúng ta tự sẽ che chở.”
Giọng nói này truyền vào trong tai Lục Thủy.
Lúc hắn nhìn được rõ ràng thì phát hiện bản thân đang đứng ở rìa một ngọn núi.
Mà phía ngọn núi đối diện có hai chữ thật to — Đạo Tông.
Là lúc trước Kiếm Nhất để lại.
Nơi này là Đạo Tông.
Rất nhanh sau đó, ba mặt trời lớn kia đập vào mắt Lục Thủy.
Cực nóng, không gì sánh được.
Là khí tức Chí Cao.
‘Xem ra là dấu hiệu bắt đầu đại chiến Viễn Cổ.’
Sau đó, Lục Thủy quan sát bầu trời, muốn đi tìm tung tích của Lục.
Nhưng không tìm thấy cái gì.
Lúc này, hắn mới quay đầu nhìn lại.
Phát hiện đứng phía sau mình đang có tầm mười vị tu chân giả đứng thẳng, mỗi vị đều là Đại Đạo.
Năm vị cầm đầu càng cường đại hơn.
Năm vị này tất cả đều là kiếm tu.
Ngũ đại kiếm tu của Đạo Tông?
Năm vị đệ tử của Kiếm Nhất.
Lục Thủy tự nhiên có thể nhìn ra,dù sao thì lúc trước khi Kiếm Nhất chọn lựa bọn họ, toàn bộ quá trình hắn đều có mặt ở đó.
Năm người này, một chút cũng không khiến người ta thất vọng.
Mỗi một vị đều đi theo con đường của riêng mình, nhưng nếu như muốn vượt qua mọi thứ, đạt tới loại trình độ của Kiếm Nhất đó, chung quy vẫn không đủ.
Sau khi Chân Thần ngã xuống, quả thật chưa từng xuất hiện một ai có thể so được với những người trong danh sách giết thần.
A, có một vị.
Chỉ là đã bị phong ấn.
Cho nên, thời đại của Chân Thần kia, thật sự là huy hoàng.
Bất kỳ loại hình cường giả nào cũng có, vị nào cũng có tư cách theo đuổi Chí Cao.
“Tiền bối là?” Lúc này, những người kia thấy Lục Thủy quay lại thì mở miệng hỏi thăm.
Sự xuất hiện của Lục Thủy khiến bọn hắn kinh ngạc không thôi.
Người này xuất hiện thế nào, bọn hắn thế mà nhất thời không hề phát hiện ra cái gì.
Nhưng đối phương chính là cứ như vậy xuất hiện.
Đương nhiên, chủ yếu là, năm vị kia đối với Lục Thủy như có suy nghĩ.
Một vị kiếm tu cầm đầu nhìn Lục Thủy, lại nói:
“Ngài là vị bằng hữu của gia sư kia sao?
Một trong những người sáng lập Đạo Tông?”
Nghe thấy lời vị kiếm tu này nói, những người khác liền sững sờ.
Bọn hắn lập tức nhớ tới truyền thuyết trong tông môn, truyền thuyết nói rằng Đạo Tông, cộng thêm Mặc Vân Tử tiền bối, có tất cả bảy người sáng lập.
Nhưng ngoại trừ Tông chủ Kiếm Nhất, những người khác bọn hắn cũng không có ấn tượng gì.
Nghe nói hai vị kia, lúc tông môn vừa được khai sáng liền biến mất.
Vị trí biến mất chính là….
Nơi này.
Lục Thủy nhìn kiếm tu này, không trả lời câu hỏi của hắn, mà hỏi ngược lại:
“Ba người Tiên Mục muốn đánh lên sao?”
“Dựa theo tình cảnh trước mắt, đúng vậy.” Kiếm tu cầm đầu nói.
“Đạo Tông có muốn nhúng tay không?” Lục Thủy lại hỏi.
“Trận chiến Chí Cao chúng ta không thể nhúng tay vào, nhưng đã ảnh hưởng tới tu chân giới, chúng ta không sợ gì hết.” Kiếm tu cầm đầu nói.
Lục Thủy nhìn hắn, nói khẽ:
“Từng nghĩ tới hậu quả chưa?
Có lẽ sau trận chiến này, Đạo Tông có thể vì vậy mà xuống dốc.”
“Đạo Tông vốn cũng không thể hưng thịnh vĩnh cửu được.” Vị kiếm tu cầm đầu nói.
Kiếm Nhất quả thật không phải là vì cái này, hắn là vì muốn Nhân tộc quật khởi, cho nên mới khai sáng ra tông môn mạnh nhất.
Mà tông môn này không tị thế.
“Dựa theo ý nguyện của các ngươi, buông tay đi làm đi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Sau đó, hắn quay người rời đi.
Nháy mắt biến mất tại chỗ.
Người của Đạo Tông cung tiễn Lục Thủy rời đi.
Lúc này, Lục Thủy đi tới một chỗ trong không trung, hắn cảm giác, hắn lúc này có sức mạnh không kém.
Nhưng không thể làm quá nhiều chuyện.
Chỉ có thể quan sát bốn phía.
Đương nhiên, Lục Thủy cũng không có ý định là cái gì, chỉ là muốn nhìn xem Lục rốt cuộc đang làm cái gì.
hắ n muốn đi tìm sức mạnh ngang hàng với thần lực, và tất nhiên sẽ có chút vết tích.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy nhìn thấy Mê Vụ Chi Đô.
Hắn nhìn thấy nơi đó có xuất hiện dư chấn gì đó, hơn nữa, dường như còn có tung tích của Mê Đô.
“Lục đang đi tìm Mê Đô sao?”
Lục Thủy đột nhiên hơi hiểu ra, tu chân giới có rất nhiều Mê Đô, mà Lục lại muốn tìm sức mạnh có liên quan tưới Mê Đô.
Như vậy, Lục liền cần phải đi tiếp xúc với Mê Đô.
Mà tồn tại của Mê Đô vì không có nguồn gốc, khi tới gần rất dễ bị đồng hóa.
Cho nên, hình bóng của Lục mới dễ biến mất trong tu chân giới, thì chưa kết túc gì ở đây đâu, khi đó thấy có thể dần mất trí nhớ…
Mới có thể sinh ra ảnh hưởng đối với Thất và Bát.
Giống với Minh và Nguyệt.
Nếu như không phải tháng ở bên ngoài, sáng mai sẽ mất đi căn nguyên.
Không còn tồn tại trên đời nữa.
Lục Thủy cúi đầu, xem ra, Lục những năm này đã làm rất nhiều chuyện.
Không chỉ tìm kiếm sức mạnh, mà còn tìm kiếm Mê Đô.
“Hắn lúc này hẳn là đã xong rồi đi?”
Nhưng lại không thể thành công.
Cuối cùng cần phải tìm ra đồ vật, hoàn thành mục tiêu.”
Vừa nghĩ tới đây, Lục Thủy quay đầu mắt nhìn Đạo Tông.
Đại khái đây là hòa bình sau cùng của Đạo Tông của Kiếm Nhất.
Đạo Tông sau đó, sớm đã không còn bóng dáng của Đạo Tông thời Viễn Cổ.
Từ đây xuống dốc.
Muốn một địch ba là rất khó.
Không được bao lâu, Lục Thủy lại biến mất trong không trung.
Thời đại này, hắn thậm chí không tìm thấy người quen thuộc.
Kiếm Nhất chết, Cửu cũng đã chết.
Lục biến mất, Cơ Tầm trốn ở Tịnh Thổ không chịu ra.
Cẩu Tử…
Đại khái đang lang thang ở Tiên Đình đi.
Giây phút cuối cùng, nó đúng là đang ở Tiên Đình.
Vụt!
Có điều cũng chỉ qua chút thời gian, Lục Thủy vừa về đã thấy khí tức hủy diệt quay xung quanh thông đạo.
Dòng sông thời gian tiếp tục kéo dài về phía trước.
Lục Thủy cũng chưa từng suy nhiều.
Lần sau xuất hiện vẫn nên là vào lúc thời đại Viễn Cổ kết thúc.
Đó là thời đại Lục xuất hiện.
Không biết tình huống cụ thể là như thế nào.
Đi bộ một lát, Lục Thủy thấy được ít vòng xoáy, vòng xoáy lần này cũng có chút kỳ quái, dường như mang theo một cỗ khí tức.
Khí tức của Lục sao.
Mê Đô, bắt đầu từ lúc này, dường như xuất hiện biến hóa.
‘Bị Lục tìm được rồi?’
Lục Thủy cảm thấy có khả năng nhất định là như vậy.
Vừa nghĩ vậy xong, hắn trực tiếp tiến vào trong vòng xoáy.