Lục Thủy lưu lại thân ảnh tại Viễn Cổ (3)
Sau đó, Lục Thủy cẩn thận quan sát.
Tiếp đó, hắn chấn kinh.
“Thất giai Nhập Đạo?”
Sao có thể?
Không phải là con trai Lục không có khả năng trở thành Thất giai Nhập Đạo.
Mà là đối phương mới hai mươi lăm tuổi đã lên tới Thất giai Nhập Đạo.
Trên đời này thật sự có người có thể Nhập Đạo trong thời gian ngắn như vậy sao?
Lục cũng không được đi?
Kiếm Nhất càng không được.
Giờ phút này, Lục Thủy nhớ tới trước đó, chính mình 20 tuổi đã Ngũ giai, Kiếm Nhất cũng rất hoang mang.
Hắn bây giờ đã có thể hiểu được tâm tình của Kiếm Nhất.
Thật sự có chút không hợp thói thường.
Thiên phú phá trần này, đương thời có người có thể có thiên phú sánh ngang với hắn sao?
Tiên tổ khủng bố như vậy à?
Nhưng mà…
Sao Tiên tổ lại chết?
“Cẩu Tử triệu hoán tiền bối ra sao?” Lục Bát có chút ngạc nhiên nhìn Lục Thủy.
“Tiểu Bát, ta nói cho ngươi.” Thất bay tới sau lưng Lục Bát, nhỏ tiếng nói:
“Sẽ đánh người, là người xấu.”
Lục Thủy: “...”
Đây là biết suy nghĩ rồi?
Quả nhiên là không đáng yêu.
Sau khi bắt chuyện qua, Lục Thủy và Lục ở một bên nói chuyện với nhau.
“Chúng ta quyết định đi xa.” Lục mở miệng nói.
“Đi xa?” Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
“Thiên phú của Bát có chút cao minh, trưởng thành đến nay đã đủ.
Nhưng hắn không thuộc về thời đại này.
Ta muốn phong ấn bọn hắn.
Bởi vì một khi ta bắt đầu đi tìm kiếm loại sức mạnh kia, tất nhiên sinh ra ảnh hưởng đối với bọn hắn.” Lục mở miệng nói.
“Muốn phong ấn bao lâu?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Chờ tới khi ta tìm được loại sức mạnh, hoặc là tới khi thời đại này kết thúc.” Lục đáp.
Lục Thủy ngây cả người,
Lục không thành công, nhưng hắn xác thực cũng không có thất bại.
Nhưng khi hắn tìm được, thời đại này cũng vừa vặn kết thúc.
Cho nên…
Lần này thật ra chính là vĩnh biệt?
“Bọn hắn biết không?” Lục Thủy hỏi.
“Tiểu Thất không hiểu nhiều, Bát có chút tức giận.” Lục nói.
“Cửu bỏ được sao?” Lục Thủy hỏi.
Những thứ khác không nói.
Một khi phong ấn bọn hắn, chẳng khác nào bọn hắn vĩnh viễn sẽ không còn gặp được Cửu nữa.
Bây giờ mới được mấy chục năm a.
“Cửu để lại vài thứ…
Chờ ta trở về, bọn họ còn có thể gặp nhau.” Lục mở miệng nói.
Lục Thủy biết, thứ để lại chính là hệ thống ở Mê Vụ Chi Đô kia.
Về sau hắn quả thật cũng đưa Chân Thần Duy Nhất qua.
Có thể Lục không biết rằng, lần này hắn rời đi, diễn biến sẽ khác với những gì hắn dự đoán.
Bởi vì, chính hắn cũng sẽ biến mất ở thời đại này.
“Gọi ngươi ra, chủ yếu là vì muốn để lại cái thần thuật thân ảnh.” Lục nói.
Thứ đồ chơi gì?
Lục Thủy có chút không hiểu.
“Chuẩn bị xong rồi, mau tới đây.
A, nơi này còn có sừng cho Long Nhi, nhanh đeo lên.” Cửu ở bên kia hét lớn.
Lục Thủy nhìn sang, phát hiện một đám người đều đã đứng đó.
Mà ở trước mặt bọn họ có một tấm kim loại hình chữ nhật giống như trang sách, phía trên có khí tức thần lực.
Lúc Lục Thủy đi qua.
Phát hiện những người này là đang chờ phát thuật ảnh lưu niệm.
Lúc này, vợ chồng Lục Bát đứng ở chính giữa, Thất lơ lửng phía trước hai người họ, Đông Phương Linh Nhi ôm đứa bé.
Cơ Tầm và Triều Tịch đứng cạnh Đông Phương Linh Nhi.
Cửu đứng bên cạnh Bát, Lục đứng bên cạnh Cửu, Lục Thủy thì đứng bên cạnh Lục.
Sau đó.
Tách!
Thần thuật khởi động.
Lục Thủy ngây cả ngời.
Nhất là khi nhìn thấy trang sách kim loại rơi xuống.
Hóa ra trang sách này thế nhưng thật ra là ảnh chụp mấy người Lục để lại?
Trên người hắn có hai tấm.
Ở Thần Vực có sáu tấm.
Trong bụng Chân Thần Duy Nhất có một tấm.
Hắn vẫn luôn không biết đó là cái gì, nhưng hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là cái này.
Đơn giản có hơi vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Ngày hôm sau.
“Phụ thân, ta có thể tự mình sinh tồn, không cần ngủ say.” Lục Bát tiếp tục nói:
“Hơn nữa, ta cũng có thể chiếu cố Tiểu Thất tỷ tỷ thật tốt.”
“Thời đại này không có vị trí của ngươi, chờ tới thời đại tiếp theo đi.” Lục mở miệng nói.
Sau đó nhẹ nhàng điểm lên trán Lục Bát một cái.
Sức mạnh bao lấy Lục Bát.
Bao lấy cả Đông Phương Linh Nhi và con trai hai người.
“Oa oa~ mẫu thân có phải là không cần Tiểu Thất nữa rồi không?” Thất khóc lóc nói.
“Đúng vậy, không cần Tiểu Thất.” Cửu trực tiếp trả lời.
Thất ngây cả người, lần này khóc càng thương tâm hơn.
“Được rồi được rồi, chờ cha ngươi xong việc, liền trở lại cùng với Tiểu Thất.
Đến lúc đó sẽ chải đầu cho Tiểu Thất.” Cửu mở miệng nói.
“Thật chứ?” Thất hỏi lại.
“Thật chứ.” Cửu gật đầu.
Sau đó, Thất ngoan ngoãn nằm trong ngực Cửu, đi ngủ.
Chờ Thất ngủ thiếp đi, sức mạnh của Lục lại bao trùm lấy nàng.
Cuối cùng, Lục nhìn sang Cẩu Tử ở một bên.
Cẩu Tử lui về phía sau hai bước: “Gâu gâu gâu gâu.”
“Chúng ta đi xa cũng là vì ta muốn tìm kiếm sức mạnh.
Ngươi đi theo chúng ta, cũng chỉ có thể đi cùng mấy chục năm.
Đến lúc đó, ta sẽ biến mất khỏi tu chân giới.
Ngươi sẽ một thân một mình lang thang ở tu chân giới.
Không chỉ có như vậy, lần này ta rời đi cũng không phải tình huống bình thường, ngươi có quan hệ rất gần với ta, ký ức liên quan tới ta, có thể sẽ dần dần biến mất.
Ngươi sẽ quên đi sự tồn tại của chính mình, quên đi nơi bắt nguồn của mình.
Sau này, ngươi sẽ không thể ở cùng Tiểu Thất và Tiểu Bát được nữa.
Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?” Lục nhìn Cẩu Tử, hỏi.
Cẩu Tử dường như đang do dự, cuối cùng, nó gật mạnh đầu.
Dù nói thế nào, nó cũng muốn theo Lục tới giây phút cuối cùng.
Cái giá lớn hơn nữa, nó cũng trả được.
“Về sau nếu như quên đi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều.
Đó chính là kiêu ngạo một chút.
Sau lưng ngươi, vĩnh viễn có núi dựa cường đại.
Ngươi có áo giáp Lục cho, ngoại trừ ba vị bên ngoài kia ngươi không thể chọc vào, thì không có người nào ngươi không chọc nổi.
Thế nhưng ba vị kia dù thế nào cũng sẽ nhớ kỹ Lục.
Sẽ không dám làm gì ngươi.
Cho nên Cẩu Tử, ngươi phải nhớ kỹ, thế giới này không ai có thể làm gì được ngươi.” Cửu ở một bên nói.
“Gâu gâu.” Cẩu Tử sủa hai tiếng.
Tỏ ra đã hiểu.
Cuối cùng, Lục Thủy nhìn sức mạnh của Lục bao trùm lấy toàn bộ đỉnh núi.
Dường như bị cô lập khỏi thế giới vậy.
Mà mấy người Thất đều ngủ say trong phòng trúc.
Lục và Cửu đi tới trước mặt Lục Thủy.
Là tới cáo biệt.
Lục Thủy chỉ gật đầu, nói câu gặp lại sau.
Hắn không đi theo, chỉ đưa tiễn mấy bước, rồi dừng lại.
Hắn vẫy tay, nhìn mấy người Lục biến mất trong tầm mắt.
Đây chính là lời từ biệt cuối cùng của Cửu đi.
Bọn hắn không để Thất và Bát chứng kiến Cửu chết đi.
Chỉ cần không nhìn thấy, có lẽ sẽ vĩnh viễn không tính là đã chết.
Mà mấy chục năm sau, có khả năng tu chân giới sẽ xuất hiện một con chó mê mang cô độc.
Không biết nơi đến, không biết nơi về.
Nó một mình hành tẩu ở tu chân giới, từ từ lãng quên ký ức trân quý nhất của mình.
Nó rõ ràng có thể cùng mấy người Thất rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng lại kiên trì đi theo Lục và Cửu, nhìn nữ chủ nhân mình vẫn luôn bao bọc chết đi, nhìn chủ nhân đã nuôi lớn mình hoàn toàn biến mất.
Thậm chí bắt đầu lãng quên bọn hắn.
“Lục rốt cuộc đã làm cái gì, mới có thể khiến Cẩu Tử lãng quên hắn được?”
Lục Thủy thở dài.
Ầm ầm!
Hắn cảm thấy, mình sắp rời đi.
Lần tiếp theo tới, hẳn là khi thời đại này đã sắp kết thúc đi.
Dù sao thì cũng sẽ không còn ai triệu hoán hắn, Cửu chết rồi, Lục biến mất, Cẩu Tử dần mất trí nhớ.
Sau này, sẽ còn có người nhớ rõ Long Nhi và Mê Nhi sao?
Nhớ, cũng sẽ không có ai triệu hoán.
Triệu hoán cũng không có khả năng triệu hoán được.
Bởi vì…
Địa điểm đã bị Lục phong ấn.
Kiếm bị Cơ Tầm mang về Tịnh Thổ.