Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1425 - Chương 1423: Tam Đại Chí Cao Vẫn Lạc (1)

Chương 1423: Tam đại Chí Cao vẫn lạc (1) Chương 1423: Tam đại Chí Cao vẫn lạc (1)

Tam đại Chí Cao vẫn lạc (1)

Thông đạo Mê Vụ.

Lục Thủy không cho Mộ Tuyết tiếp tục ở đó nữa.

Sau khi mẹ của Mộ Tuyết mất, nếu tiếp tục ở lại, thì Mộ Tuyết sẽ rơi vào trong đó, cha vợ cũng sẽ vì vậy mà tự trách bản thân mình.

Hắn cảm thấy việc vợ mình chết đều do hắn đã do dự trong nháy mắt đó.

Nhưng mà, nguyên nhân thật sự chính là do tu vi của cha vợ kém một giai, với lại cơ thể của mẹ Mộ Tuyết lúc đó cũng đang cực kỳ suy yếu.

Đây mới là nguyên nhân thật sự của bi kịch ấy.

Có điều, cha vợ đã do dự, cho nên từ đầu tới cuối, hắn đều cảm thấy là do bản thân mình đã do dự.

Cả đời cũng không thể buông bỏ được việc này.

Cả đời đều phải sống trong thống khổ.

Hắn sẽ nghĩ rằng, tại sao bản thân mình lại do dự cơ chứ?

Dù chỉ là trong nháy mắt.

Lục thủy âm thầm thở dài.

Sau đó, hắn nhìn sang Mộ Tuyết, cố gắng làm cho bản thân mình bình thường nhất có thể.

"Mộ tiểu thư, ta cho ngươi mượn bả vai một chút ha?"

Lúc này, Lục Thủy đang sánh vai đi với Mộ Tuyết.

Sau khi Mộ Tuyết đi ra khỏi vòng xoáy, nàng chỉ cúi đầu, không nói một lời nào cả.

Cho nên, Lục Thủy đương nhiên là muốn nói gì đó.

Mộ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Lục Thủy, đôi mắt của nàng đỏ hoe, nhưng may mà không hề có nước mắt chảy xuống.

Sau đó, nàng tựa đầu lên vai Lục Thủy rồi nói:

"Không cần phải mượn, vốn dĩ là của ta."

Giọng nói của Mộ Tuyết rất nhỏ.

"Ừ."

Lục Thủy gật đầu.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Tuyết.

"Vậy mà ngươi còn giấu ta, tự mình đi vào bên trong này."

Mộ Tuyết trách hắn.

"Ta chẳng phải là đang bố trí đồ vật hay sao?

Không hề có ý định không cho ngươi tới đây."

Lục Thủy nói.

Hắn đương nhiên biết Mộ Tuyết sẽ cảm ứng được, nhưng mà hắn vẫn có chút lo lắng.

Nhưng dù sao thì đó cũng là mẹ của Mộ Tuyết, hắn không thể nào không để cho Mộ Tuyết tới đây được.

Với lại, mẹ vợ cũng muốn gặp Mộ Tuyết.

Cho nên, hắn càng không thể không để cho Mộ Tuyết tới đây.

Nếu như có thể làm gì đó để đền bù sự tiếc nuối, thì chắc chắn sẽ không để sự tiếc nuối ấy gia tăng lên.

May mà không khiến cho sự tình càng thêm không xong.

"Mẹ ta có phải là rất đẹp hay không?"

Mộ Tuyết khẽ ngẩng đầu lên nhìn Lục Thủy rồi hỏi.

"Xinh đẹp, còn rất thân thiện."

Lục Thủy gật đầu nói.

Rất dễ ở chung.

Khác hoàn toàn với mẹ của hắn, suy nghĩ không hề kỳ lạ như mẹ hắn, hơn nữa, mẹ của Mộ Tuyết sẽ không bắt hắn quỳ.

"Việc nàng sinh ra được một người con gái dịu dàng, thiện lương, hiền lành, xinh đẹp như ta, có phải là một chuyện rất bình thường hay không?"

Mộ Tuyết hỏi tiếp.

Lục Thủy lập tức bị bấm nút tạm dừng.

"Ta thừa nhận việc xinh đẹp."

Lục Thủy nói.

"Hừ, không quan tâm tới ngươi nữa."

Mộ Tuyết nói xong liền tránh xa Lục Thủy, nàng tiếp tục về phía trước.

Lục Thủy đi theo nàng, lúc đi tới cạnh Mộ Tuyết, hắn đưa tay ra nắm lấy tay của nàng.

Mộ Tuyết đương nhiên là không từ chối.

Dù sao thì việc không quan tâm tới ngươi cũng chẳng liên quan gì tới việc nắm tay cả.

Không bao lâu sau, Lục Thủy phát hiện còn có một vòng xoáy nữa.

"Đã rất gần với tuyến thời gian của chúng ta rồi, không ngờ lại vẫn còn."

Hắn có hơi ngoài ý muốn.

Hắn cứ nghĩ rằng đã hết rồi, có thể rời đi.

Không ngờ rằng vậy mà lại còn có một cái nữa.

"Ta có thể đi vào không?"

Mộ Tuyết hiếu kỳ hỏi.

Nếu như không thể tiến vào, thì nàng sẽ không vào.

Dù sao thì nàng cũng là người đột nhiên xông tới đây.

"Không biết, đi vào trước rồi tính, lỡ như được thì sao."

Lục Thủy nói.

Bọn họ không nói gì thêm nữa, yên lặng chờ đợi phản ứng của vòng xoáy.

Quả nhiên không lâu sau đó vòng xoáy bắt đầu xuất hiện lực hút.

Lục Thủy kéo tay Mộ Tuyết, bọn họ cùng nhau tiến vào trong vòng xoáy.

Rất nhanh sau đó Lục Thủy lại có một cảm giác quen thuộc.

Tầm mắt quen thuộc.

Là một chú chim nhỏ.

Ở đối diện hắn cũng có một chú chim nhỏ.

"Mộ tiểu thư?"

Lục Thủy cảm thấy chú chim nhỏ ở trước mặt mình cực kỳ xinh đẹp.

Cho nên, nó chắc chắn là Mộ Tuyết.

Chú chim kia trực tiếp quay đầu đi, dường như nó muốn lờ đi Lục Thủy.

Có điều, sau khi quay đầu, nó lại càng tiến tới gần Lục Thủy hơn.

Được rồi, chắc chắn đây là Mộ Tuyết.

Hai người bọn họ có lẽ có thể nói chuyện được với nhau.

Hiện tại, bọn họ đang ở trên lầu các, nơi này dường như là một sơn đình.

Người dân ở đây rất thưa thớt.

"Không biết hai vị có gì chỉ giáo?"

Đột nhiên ở phía dưới vang lên một âm thanh.

Lục Thủy và Mộ Tuyết lắng nghe một chút liền nhận ra người đó là ai.

Người đó đương nhiên là cha của Mộ Tuyết, cha vợ của Lục Thủy.

Mộ Trạch.

Hai chú chim nhỏ liếc mắt nhìn nhau, sau đó chúng cùng bay tới nơi dễ quan sát mọi chuyện hơn.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã thấy được bốn người ở bên dưới.

Có tổng cộng ba người lớn và một cậu nhóc đi đứng vẫn còn chưa vững.

Bên cạnh hắn là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Mẹ?

Lục Thủy không khỏi kinh ngạc.

Sau đó, hắn phát hiện cha hắn cũng có mặt ở đây.

Hình như lão cha đang chặn đường cha vợ.

Chuyện này là như thế nào?

"Tại hạ là Lục Cổ, Tộc trưởng của Lục gia.

Lần này ta tới đây tìm đạo hữu, là vì muốn biết rõ một số việc."

Lục Cổ nhìn Mộ Trạch rồi khách khí nói.

"Tộc trưởng của Lục gia?"

Mộ Trạch nhìn Lục Cổ, hắn chau mày nói:

"Mộ gia và Lục gia hình như không có quan hệ gì với nhau cả."

"Đúng là không có, nhưng mà bởi vì một vài nguyên nhân cá nhân, cho nên ta mới tới đây để tìm đạo hữu.

Nghe nói vào mấy tháng trước, có một vị thiên kim đã tới đây.

Có điều, quá trình có hơi không thể tưởng tượng được."

Lục Cổ nhìn Mộ Trạch rồi nói.

Mộ Trạch nghe xong liền cảnh giác hỏi:

"Ý của đạo hữu là gì?"

"Đạo hữu đúng là đã xóa đi vết tích, nhưng mà khí tức của lôi đình là thứ khó mà xóa sạch được.

Ở chỗ đó, ta cảm nhận được khí tức của lôi đình."

Lục Cổ thấy Mộ Trạch cảnh giác thì tiếp tục nói:

"Đạo hữu không cần phải lo lắng, chúng ta có thể cảm nhận được nó hoàn toàn là do chúng ta cũng gặp phải chuyện như đạo hữu."

Mộ Trạch sửng người ra một chút, sau đó hắn nhìn sang đứa bé đang chơi đùa ở bên cạnh, hỏi:

"Là hắn?"

Mộ Trạch hỏi.

"Chính là khuyển tử."

Lục Cổ gật đầu, hắn nói tiếp:

"Dựa theo sự lý giải của chúng ta, thì tình huống của các ngươi có hơi khác với chúng ta, trên người của quý thiên kim có lẽ trời sinh đã mang theo loại khí tức kia, việc nàng ở lại quý phủ chưa chắc đã an toàn.

Thực lực của Mộ gia quá yếu, không bảo hộ được nàng, chắc chắn sẽ có ngày bị tìm ra."

"Ý của Lục tộc trưởng là gì?"

Mộ Trạch hỏi.

"Rất đơn giản, giao cho Lục gia chúng ta đi."

Bình Luận (0)
Comment