Tam đại Chí Cao vẫn lạc (2)
Lục Cổ nhìn Mộ Trạch, hắn chân thành nói:
"Mộ gia các ngươi không làm được, không có nghĩa là Lục gia chúng ta cũng không làm được.
Có lẽ các ngươi không biết, nhưng mà trong Tu Chân Giới này, Lục gia chúng ta tuyệt đối không sợ bất kỳ kẻ nào cả.
Cho nên, Mộ đạo hữu, ngươi có muốn làm thông gia với Lục gia hay không?"
Lục Thủy nghe xong thì ngây ngẩn cả ngươi, thì ra mọi chuyện là như này à?
Lão cha tự tìm tới cha vợ, mở miệng muốn làm thông gia với người ta.
Mộ Tuyết cũng là lần đầu tiên biết được chuyện này.
"Lục tộc trưởng không sợ sao?"
Mộ Trạch hỏi.
"Sợ?"
Lục Cổ nghe thấy từ này thì liền mỉm cười.
Hắn bảo con trai của mình tới bên cạnh mình, hắn xoa đầu của nó rồi nói:
"Người nên sợ có lẽ không phải là ta, mà là những người không rõ kia.
Nói nó không rõ có nghĩa là đang sợ sự đáng sợ của nó.
Nếu vậy thì Lục mổ ta sẽ tập hợp không rõ, sau đó khiến cho nó diệt vong."
Trong mắt Lục Cổ lóe lên sát ý.
Mộ Trạch không khỏi giật mình, hắn phát hiện ra một chuyện, người nam nhân đang đứng trước mặt mình có phách lực vô cùng cường đại.
"Mộ gia làm thông gia với Lục gia chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Lục gia ta có thể đưa ra sính lễ mà Mộ gia các ngươi tuyệt đối không tưởng tượng ra được."
Lục Cổ nói.
Mộ Trạch không quan tâm tới sính lễ cho lắm, hắn chỉ gật đầu nói:
"Ta đồng ý hôn ước này, hy vọng Lục tộc trưởng đừng lùi bước nửa đường."
"Chuyện hôm nay, ngươi biết, ta biết."
Lục Cổ đưa tay ra.
Mộ Trạch không hề do dự, hắn ngay lập tức đưa tay ra.
Ầm!
Hôn ước thành lập.
Lần này, Lục Thủy triệt để hiểu ra, việc hắn có thể đính hôn với Mộ Tuyết, thì ra là do lão cha tìm kiếm không rõ còn lại.
Cuối cùng, lão cha tìm ra được Mộ gia.
Sau đó, vì người kia đúng lúc cũng là nữ, cho nên bọn họ liền thành lập hôn ước.
Để đối phương gia nhập Lục gia.
Nếu như có kẻ địch, thì cũng có thể để cho hai không rõ diệt địch.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nàng cảm thấy việc mình đã trả đại giới cực kỳ lớn mới có thể gả cho Lục Thủy.
"Lục thiếu gia, ngươi cũng chẳng dễ dàng gì mới có thể cưới được ta, cho nên ngươi phải đối xử với ta tốt một chút đó."
Mộ Tuyết nói với Lục Thủy.
"Ừ."
Lục Thủy gật đầu.
"Vậy thì để ta đi mổ ngươi lúc bé mấy cái đi, nhìn nó ngây ngốc như thế, rất cần ăn đòn."
Mộ Tuyết nói.
"Đừng lộn xộn, lỡ như bị đá ra ngoài thì sao."
Lục Thủy nói.
Một lúc lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng thương lượng xong.
Cha vợ rời đi.
"Tộc trưởng đại nhân, mặc dù Tiểu Tuyết Nhi của Mộ gia được gọi là không rõ, nhưng mà thiên phú của nàng đúng thật là không tệ.
Còn con trai của chúng ta, ta cảm thấy có hơi miễn cưỡng."
Đông Phương Lê Âm nói.
"Có lẽ là do đã bổ sai người."
Lục Cổ nói.
Lục Thủy:
"..."
Không có sai, Mộ Tuyết mới là người bị bổ sai.
Lục Thủy nghĩ tới đây thì thở dài một tiếng.
Lúc này, Lục Thủy cảm thấy thời gian sắp tới rồi.
"Lục thiếu gia, ngươi nói thử xem, bây giờ ta bay xuống đó mổ ngươi hai cái thì có kịp hay không?"
Mộ Tuyết hỏi.
"Đi thôi, đừng nghĩ tới việc có được hay không nữa."
Lục Thủy trực tiếp kéo Mộ Tuyết quay về thông đạo Mê Vụ.
Vù!
Khi bọn họ trở lại thông đạo bên trong Mê Đô, Lục Thủy nghe thấy một âm thanh phát ra từ trên không.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện vòng xoáy biến mất ngay tại chỗ.
Việc này có nghĩa là tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.
"Xem ra là không còn gì nữa rồi.
Cái khe này đã được chúng ta bổ sung xong."
Lục Thủy nói.
"Chúng ta phải quay về à?"
Mộ Tuyết hỏi.
Nàng nói xong còn quay đầu nhìn về phía sau.
Dường như nàng có hơi luyến tiếc.
"Đi thôi, sau này chúng ta cũng sẽ có con, sẽ hy vọng hắn luôn được vui vẻ."
Lục Thủy nói.
"Có hơi khổ sở."
Mộ Tuyết cúi đầu nói.
Lục Thủy dắt nàng đi ra ngoài.
Mê Vụ Chi Đô.
Cửu thở phào nhẹ nhõm, nàng cười nói:
"Cuối cùng tất cả mọi thứ cũng trở lại quỹ đạo chính của nó rồi.
Lần này không có tổn thương nào quá lớn cả.
Tất cả đều viên mãn."
Nhị trưởng lão lập tức nhìn về phía Cửu.
Tất cả đều đã viên mãn đồng nghĩa với việc Cửu phải biến mất.
"Tiểu Tiểu Đình, ta sẽ cho ngươi biết hết mọi thứ, việc quan trọng đã xảy ra ở thời kỳ Viễn Cổ, sự thay đổi của thế giới, đứa con gái của Lê Âm, còn cả chuyện tại sao Lục Thủy lại lợi hại tới như thế.
Ta có thể giải thích tất cả sự nghi hoặc của ngươi.
Đương nhiên trong đó còn có cả sự tồn tại của Lục gia.
Ngươi cũng có thể biết chuyện này.
Cả chuyện về Thất nữa.
Ta có thể nói cho ngươi biết tất cả mọi thứ.
Ta đã sớm vẫn lạc rồi, cho nên ngươi không cần phải nhớ nhung ta, cũng không cần phải đau lòng.
Đến lúc đó, có lẽ ngươi sẽ không thể đau lòng nổi."
Cửu nở một nụ cười thật tươi.
Dù sao thì nàng cũng là người đã vẫn lạc.
Hiện tại, nàng đã không còn sống nữa rồi, chỉ là do có quá nhiều chuyện phát sinh mà thôi.
Nhị trưởng lão không nói gì cả.
"Bọn họ sắp đi ra ngoài rồi à?"
Ngưng Hạ hỏi.
"Sắp rồi, nhưng mà bọn họ vẫn còn phải xử lý ba vị kia nữa, có một số việc không thể nào bỏ qua được."
Cửu lắc đầu nói.
Những người khác cũng không hỏi thêm gì nữa, có thể chứng kiến được chuyện này đã là sự vinh hạnh của bọn họ rồi.
Người bên ngoài thì ngay cả tư cách để xem cũng không có.
Cùng lúc đó.
Trong vòng xoáy, Thời Quang Trường Hà bắt đầu tiên tán.
"Được rồi, cái gì nên nói, cái gì mà các ngươi nên biết, thì chúng ta đều đã làm cả rồi.
Các ngươi muốn lựa chọn như thế nào là chuyện của các ngươi.
Chúng ta đã sống đủ lâu rồi, cho nên việc tồn tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tử vong chẳng là gì cả.
Các ngươi có lẽ cũng đã hiểu được đạo lý này.
Con đường này rất dài, dù thế nào thì cũng sẽ phải ngã xuống thôi.
Chỉ cần trên đường đi, phong cảnh xung quanh đủ đặc sắc là được rồi."
Đế Tôn của quá khứ nói.
Lúc này, thân ảnh của ba người bọn họ cũng dần biến mất.
"Chúc các ngươi may mắn, ta cảm nhận được khí tức của Cửu, ta muốn nói lời tạm biệt với nàng."
Chân Thần Ais nói.
"Ta cũng vậy."
Phật Đà nói.
Sau đó, ba người bọn họ hóa thành ba đạo ánh sáng, cùng bay ra bên ngoài.