Tam đại Chí Cao vẫn lạc (3)
Những luồng ánh sáng xông ra từ trong vòng xoáy không khỏi khiến cho những người ở bên ngoài có chút bối rối.
Ba vị kia đi ra, một khi ba vị kia ra tay với bọn họ, thì bọn họ không thể nào chịu nổi.
"Không cần phải lo lắng, bọn họ tới để tìm ta."
Cửu nói.
Mọi người nghe xong lời của nàng mới an tâm hơn một chút.
Rất nhanh sau đó, ba đạo ánh sáng kia đã dừng lại trước mặt của Cửu, chúng hóa thành ba người Đế Tôn.
"Cửu, đã lâu không gặp, người toàn trí toàn năng như ngươi có biết tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây không?"
Đế Tôn nói.
"Bởi vì trước khi thế giới hủy diệt, các ngươi đã giãy dụa một lần cuối cùng, sau đó các ngươi bị Chúa Tể lườm một cái, cho nên các ngươi mới có tư cách đứng ở đây.
Ta nói có đúng hay không?"
Cửu thấy ba người bọn họ kinh ngạc, thì vô cùng tự hào nói:
"Ta là ai?
Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Toàn trí toàn năng."
"Ta vẫn luôn cảm thấy các ngươi không quá bình thường, giống như không quá nghiêm túc."
Ma Tu Huyết Trần cảm thấy có chút không đúng.
Có hơi khác.
"Bại tướng."
Đế Tôn nói.
"Ta còn sống, còn ngươi có lẽ sắp phải chết rồi."
Ma Tu Huyết Trần không hề nhượng bộ một chút nào cả.
Người có thể khiến cho hắn nhượng bộ đã vẫn lạc rồi.
Đế Tôn:
"..."
"Cuối cùng thì ta vẫn không thể đi tưới được cảnh giới của ngài, hoàn toàn không thể nào lý giải được cách ngưng tụ quyền năng độc nhất."
Chân Thần Ais cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Bọn họ không chỉ không thể đạt tới cảnh giới của Cửu, không thể tạo ra một thời đại mới, còn chẳng biết Cửu đã ngưng tụ quyền năng độc nhất - quyền năng có thể đá những Chí Cao khác xuống như thế nào.
Dù cho bọn họ có suy nghĩ như nào đi chăng nữa, thì cuối cùng bọn họ vẫn không thể nào biết được quá trình cụ thể của nó.
Thậm chí còn chẳng thế thành lập được lý luận.
"Thực ra, nó không khó tới như thế, nhưng mà ta sẽ không nói cho các ngươi đâu."
Cửu đắc ý nói.
Ba người Đế Tôn:
"..."
"Chúng ta đã tới cực hạn, có lẽ phải rời đi rồi.
Chúng ta gặp được một tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Biết được bản thân nhỏ bé tới mức nào.
Triệt để hài lòng với cảnh giới."
Ais nói lời từ biệt.
Cửu phất tay nói:
"Tạm biệt."
Sau đó, ba đạo ánh sáng kia dần biến mất.
Tới cuối cùng, chỉ còn lại mỗi âm thanh phật hiệu của Phật Đà.
Tất cả mọi thứ đã khôi phục lại sự yên bình của nó.
"Bọn họ cứ thế mà vẫn lạc à?"
Lão tổ Trùng Cốc hỏi.
Những người khác cũng cảm thấy có hơi ngạc nhiên, có phải tùy ý quá rồi không?
Cảm thấy không được chân thật cho lắm.
"Cũng không hẳn, bọn họ vẫn còn rất tốt, chỉ là nói lời tạm biệt mà thôi.
Ba vị ở bên trong kia vẫn còn rất tốt.
Nhưng mà, đáp án cũng sắp xuất hiện rồi."
Cửu nói.
"Bọn họ sẽ vẫn lạc sao?"
Nhị trưởng lão hỏi.
"Việc ba người kia vẫn lạc là một chuyện rất phiền phức, nhưng mà bây giờ có lẽ đã không thành vấn đề nữa rồi.
Ta phải tận mắt chứng kiến mới được."
Cửu nói.
Ba vị kia có một phần quyền năng độc nhất.
Một khi bọn họ cùng nhau vẫn lạc, thì tương đương với việc không ai hấp thụ cái kia.
Chuyện này rất có thể sẽ mang tới sự nguy hiểm.
Nhất là khi mấy người Lưu Hỏa vẫn chưa tới Chí Cao, việc này càng nguy hiểm hơn nữa.
Tuy rằng hiện tại tất cả đều đã viên mãn, nhưng mà tiếp theo sau đó còn có thể tiếp tục viên mãn được hay không thì khó mà nói.
Ban đầu, Minh đứng ở bên cạnh hồ, chờ mấy người Lục Thủy đi ra.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp thấy nhóm người Lục Thủy đi ra, thì thân ảnh của hắn đã dần tiêu tán rồi.
Hòn đảo kia cũng từ từ biến mất.
Hắn nhìn cảnh tượng này liền biết thành công rồi.
Mê Đô rốt cuộc cũng được lấp đầy.
Sau vô số năm chờ đợi, cuối cùng hắn cũng chờ được ngày này.
Chờ tới ngày được tự do.
"Xem ra, ta không thể ở đây chờ Lục tiểu hữu đi ra được rồi.
Sau này ta sẽ đi tìm hắn."
Minh nói thầm.
Rất nhanh sau đó hắn đã biến mất tại chỗ.
Hắn phải đi tới chỗ của Nguyệt, chỉ cần như thế là có thể hoàn toàn tự do.
Soạt!
Minh hoàn toàn biến mất.
Hắn rời khỏi Mê Đô.
Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi đây trong suốt vô số năm qua.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể hoàn thành sứ mệnh rồi.
Minh vừa biến mất không bao lâu, thì Lục Thủy và Mộ Tuyết đi ra khỏi vòng xoáy, đi tới chỗ cái hồ lớn.
"Minh đã rời khỏi đây rồi."
Lục Thủy nhìn một vòng xung quanh vẫn không thể nhìn thấy được tung tích của Minh.
"Người kia là người đứng sau Khởi Nguyên Thạch ư?"
Mộ Tuyết hỏi.
"Ừ."
Lục Thủy gật đầu nói:
"Cha vợ vẫn luôn buồn sầu vì việc tế tổ 5 năm một lần.
Hiện tại không còn công pháp tế tổ nữa rồi.
Nhưng mà, có phương án dự bị, việc này cũng có thể giúp Mộ gia không cần phải xoắn quýt vì chuyện này nữa."
Lục Thủy không nói quá nhiều về việc này, cha vợ đã nói chuyện với Nguyệt rồi, bọn họ có lẽ sẽ xử lý được chuyện này.
Vấn đề không quá lớn.
Mộ Tuyết cũng không nói thêm gì nữa.
"Đi thôi, đi giải quyết chuyện cuối cùng."
Lục Thủy đi ra khỏi Mê Đô.
Hắn muốn đi xem ba vị kia một chút, xem thử xem ba vị kia sẽ lựa chọn như thế nào.
Hiện tại, Lục Thủy có thể cảm ứng được rằng tu vi của hắn đã tới bát giai đỉnh phong.
Rất nhanh thôi sẽ tiến lên được cửu giai, có thể có được tất cả năng lực.
Nhưng mà, khi lên tới cửu giai thì hắn sẽ khôi phục lại khá nhiều uy năng, thế giới này rất khó mà chịu đựng được.
Cho nên, nếu như không cần thiết, thì hắn không muốn tấn thăng cửu giai.
Chuyện này gây ra áp lực quá lớn lên thế giới.
Đương nhiên cũng không phải là không thể làm cho toàn bộ uy năng trở về.
Nhưng mà, nếu như thế thì sẽ rất khó có con.
Tất cả mọi chuyện đều đã xong hết cả rồi, tuyệt đối không thể thất bại ngay lúc này được.
Cho nên, chỉ cần áp chế đến lúc hắn có con là được.
Sau này, khi hắn không áp chế nổi nữa, thì tấn thăng cũng không muộn.
Hiện tại, việc tấn thăng đối với hắn mà nói cũng không quá quan trọng, nếu hắn muốn trở lại thời kỳ đỉnh phong, thực ra chỉ cần một ý niệm là được rồi.
Mộ Tuyết không nói gì cả, nàng chỉ yên lặng đi theo Lục Thủy mà thôi.