Tam đại Chí Cao vẫn lạc (4)
Một lúc sau.
Lục Thủy và Mộ Tuyết xuất hiện trong tinh không vô tận.
Nơi này chính là thông đạo thông ra bên ngoài, cũng là vị trí của ba người Đế Tôn.
Lúc này, Lục Thủy nhìn thấy đằng trước có ba người đang đứng.
Chính là ba người Đế Tôn.
"Cảm nhận được?"
Lục Thủy hỏi.
Ba người kia khẽ gật đầu:
"Đúng là đã cảm nhận được.
Tồn tại của ngươi quá phạm quy.
Có thể quen biết được một tồn tại như ngươi đôi khi cũng là một loại may mắn.
Chỉ có điều, khi phải đối mặt với một kẻ địch như người, đúng thực là khiến cho người ta phải cảm thấy tuyệt vọng."
"Vậy thì tại sao lại không chạy?"
Lục Thủy hỏi.
"Tại sao phải trốn cơ chứ?"
Chân Thần Ais nhìn Lục Thủy rồi nói khẽ:
"Từ trước tới giờ, chúng ta chưa bao giờ sợ thất bại, càng sẽ không sợ cái chết.
Thản nhiên tiếp nhận nó là được rồi.
Nhưng mà, chúng ta có một yêu cầu nhỏ."
"Là gì?"
Lục Thủy hỏi.
Hắn hoàn toàn không hề bất ngờ về việc này.
Những người này sẽ đi làm chuyện mình muốn làm, từ trước tới giờ, bọn họ chưa từng sợ thất bại.
Còn sống?
Làm sao quan trọng bằng việc tiến về phía trước cơ chứ.
Dù cho phía trước có thể là cái chết, thì bọn họ cũng sẽ đi làm, chỉ có thể làm mới có thể thành công, nếu như thất bại thì sẽ nghênh đón đại giới của việc thất bại.
Chỉ cần như thế.
Nếu sợ thất bại, vậy thì bọn họ đã sớm giao quyền năng, lui về, chứ không phải là đứng ở đây.
Ngay từ lúc bắt đầu, ba người bọn họ đã có suy nghĩ muốn tranh đấu, biết sẽ có hai người phải chết đi.
Nhưng mà, có ai trong số họ lùi bước không?
Nếu như muốn sống, thì bọn họ đã sớm từ bỏ rồi.
Bây giờ chỉ là cùng nhau thất bại mà thôi.
"Để chúng ta nói lời từ biệt với những người kia."
Phật Đà nói.
Những người kia là những người đã đi theo bọn họ.
"Sau đó, chúng ta sẽ tự mình lựa chọn vẫn lạc, không cần các hạ phải tự mình động thủ."
Đế Tôn nói tiếp.
"Được."
Lục Thủy đồng ý.
Về phần những người khác của tam đại thế lực.
Chỉ cần bọn họ không ngoi đầu lên, thì vẫn có thể sống tạm.
"Đa tạ."
Ba người kia nói lời cảm ơn với Lục Thủy.
Sau đó, Chí Cao Chi Lực bắt đầu tràn ra.
Khí tức bắt đầu diệt tuyệt.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên trời dường như có ba viên tinh thần khổng lồ đang vẫn lạc.
Trong Mê Vụ Chi Đô.
Tất cả mọi người đều nhìn lên trời, bọn họ thấy dường như có thứ gì đó đang bị phá vỡ.
Có sức mạnh đang đi tới hướng diệt vong.
"Đây là?"
Lão tổ Đạo Tông cảm nhận nguồn lực lượng kia cực kỳ khủng bố.
"Ba người Tiên Mục lựa chọn vẫn lạc."
Cửu nhìn về phía chân trời rồi nói.
"Lại thêm ba người nữa biến mất."
Ma Tu Huyết Trần thở dài nói.
Người của thời đại kia càng ngày càng ít.
Ngay cả ba vị cực hạn thăng hoa cũng biến mất rồi.
Hiện tại còn dư lại mấy người?
Thiên Cơ?
Minh Nguyệt?
Triều Tịch?
Lạc Tam Sinh?
Hắn chưa từng thấy được ai trong số bọn họ cả.
Chỉ có thể chắc chắn được việc Thiên Cơ còn sống mà thôi.
Kiếm Xuyên nhìn về phía chân trời, hắn cảm thấy bầu trời dường như cũng đang sụp đổ.
Đây chính là cảnh tượng khi cấp bậc kia vẫn lạc ư?
Đúng thực là không thể nào tưởng tượng nổi.
Thật sự có thể tiến vào cảnh giới đó sao?
Hắn biết bản thân mình chắc chắn không thể, người duy nhất có khả năng đó có lẽ chỉ có Lục Vô Vi.
Lão tổ Trùng Cốc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, tồn tại kinh khủng như thế này vậy mà cũng bị Lục Thủy bức tử?
Sau này, Trùng Cốc phải khiêm tốn lại một chút.
Nếu mà chọc phải Lục gia, hắn sẽ chạy trốn ngay lập tức, hắn sẽ không quản nữa.
Đại trưởng lão chỉ im lặng quan sát.
Nhị trưởng lão đương nhiên cũng quay sang nhìn.
Rất nhanh thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Vị trí của mấy người Thái Nhất Tiên Quân.
Bọn họ nhìn về phía chân trời.
Bọn họ lập tức biết được kết quả.
Đế Tôn thua.
Tiên Đình thua.
Ngay lúc mấy người Thái Nhất Tiên Quân đang đau lòng, thì đột nhiên có một vệt ánh sáng rơi xuống trước mặt bọn họ.
Khí tức của Đế tôn bắt đầu xuất hiện.
"Đế Tôn?"
Thái Nhất Tiên Quân kinh ngạc nói.
"Phải từ biệt rồi."
Thân ảnh của Đế Tôn xuất hiện, hắn nhìn mấy người Thái Nhất Tiên Quân, nói khẽ:
"Vô số năm trôi qua rồi, tới lúc phải đặt xuống dấu chấm tròn cho nó rồi.
Sau này, các ngươi chỉ có thể tự dựa vào mình mà thôi.
Không cần phải quá lo lắng.
Dù có cường đại hay không, thì vẫn sẽ có điểm cuối cùng.
Ngươi chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước là được rồi.
Trên con đường này, một khi thất bại liền phải trả giá rất lớn.
Ta không thể nào tránh thoát khỏi đại giới này được, cũng không thể trốn tránh nó.:
Giọng nói của Đế Tôn vang lên, thân ảnh của hắn cũng dần biến mất, hắn nói:
"Tiên Đình có thể đi tới được ngày hôm nay cũng không phải là do công lao của ta.
Ta chỉ là người sáng lập nên Tiên Đình, còn người giúp Tiên Đình đi về hướng thịnh vượng là các ngươi.
Hôm nay, khi không có ta, Tiên Đình cũng sẽ không có sự thay đổi gì quá lớn.
Tương lai, chắc chắn sẽ có một người tài ba có thể dẫn dắt các ngươi.
Con đường của các ngươi còn rất dài.
Cố gắng lên."
Đế Tôn bắt đầu biến mất.
Nhóm người Thái Nhất Tiên Quân không nói gì cả, bọn họ chỉ im lặng nhìn Đế Tôn, cung tiễn Đế Tôn.
Ba người kia nhìn nhau, bọn họ mỉm cười.
Tiên Đình mà không có Đế Tôn, không phải là Tiên Đình mà bọn họ muốn.
...
Cùng lúc đó.
Năm người ở trên Phiêu Phù Đảo cũng cảm nhận được chuyện này.
"Đế Tôn vẫn lạc, đến lượt chúng ta rồi.
Các ngươi có hối hận không?"
Tiền bối chủ trì nói.
"Có gì mà phải hối hận cơ chứ.
Ta chỉ cảm giác cả người đều nhẹ nhõm mà thôi."
Cao Viễn nói.
"Đúng vậy, kết thúc rồi.
Bây giờ, đến lượt của chúng ta."
Ma Kiếm Trảm Đồ nói.
"Cuộc đời này cứ thế mà kết thúc."
Thính Vân Tích có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, nàng cũng lựa chọn tiếp nhận kết cục này.
"Xem ra, chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau."
Người cuối cùng nói.
Sau đó, trên người của năm người bọn họ bắt đầu xuất hiện lực lượng.
Dường như bọn họ đang muốn chấm dứt cuộc đời của chính mình.
Có điều, ngay lúc này, đột nhiên có một luồng sức mạnh trấn áp bọn họ.
Dường như nó đang làm cho khí tức của bọn họ lắng xuống.
"Đây là?"
Tiền bối chủ trì nhìn về phía chân trời rồi nói:
"Thái Nhất Tiên Quân?"
"Các ngươi không cần phải như thế."
Thái Nhất Tiên Quân nói.
"Các ngươi vốn dĩ chỉ là phụng mệnh mà đến, hãy để chúng ta thay các ngươi, sự thật vốn dĩ là như thế.
Chúng ta muốn tiếp tục đi theo Đế Tôn.
Các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Chúng ta sẽ cùng nhau gánh chịu mọi thứ."
Tử Vi Tiên Quân nói.
"Chạy đi."
Giọng nói của Chiến Thần vang lên.
Sau đó, mấy người kia đánh lui bọn họ.
Vào thời khắc cuối cùng, bọn họ nghe thấy lời của Thái Nhất Tiên Quân:
"Cảm ơn tất cả mọi thứ mà các ngươi đã bỏ ra vì Tiên Đình.
Sau này không gặp lại."