Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1429 - Chương 1427: Bản Tọa Chính Là Đế Tôn Tiên Đình (1)

Chương 1427: Bản tọa chính là Đế Tôn Tiên Đình (1) Chương 1427: Bản tọa chính là Đế Tôn Tiên Đình (1)

Bản tọa chính là Đế Tôn Tiên Đình (1)

Trong mắt cường giả.

Bầu trời giống như bị nứt ra, có đồ vật cường đại gì đó đang tan vỡ.

Đang chết đi.

Dường như quyền năng hoàn chỉnh đang vỡ nát, tan rã.

Khổ Hải Phật Môn.

Tâm Hỏa Cổ Phật, Diệu Tôn Cổ Phật, tất cả đều nhìn về phía chân trời.

Bọn hắn không hề nói gì, mà cùng thu hồi ánh mắt.

Cuối cùng nhìn về phía chỗ cao nhất của Phật điện, dường như đang chờ đợi người nào đó trở về.

Rất nhanh sau đó, ánh sáng chiếu xuống.

Lúc này, một vị Phật Đà khoanh chân ngồi ở chỗ cao nhất, Kim Liên dần nở rộ.

“Duyên tới duyên đi, nhân quả tuần hoàn.

Mở ra, Phật tại, nhắm mắt, Phật đi.

Trong lòng có vạn giới, cũng có bóng hình của Phật.

Gặp tâm, gặp Phật.”

Phật Đà tuyên câu phật hiệu, cuối cùng, hào quang tan hết.

Tâm Hỏa Cổ Phật và Diệu Tôn Cổ Phật tuyên câu phật hiệu, dường như hiểu rõ dạy bảo.

Tận đến khi Phật Đà hoàn toàn biến mất, bọn hắn mới nhìn nhau một chút.

“Liệu có nhân quả quấn thân không?” Tâm Hỏa Cổ Phật hỏi Diệu Tôn Cổ Phật.

“Trong lòng liệu có tồn động chấp niệm không?” Diệu Tôn Cổ Phật hỏi Tâm Hỏa Cổ Phật.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau tuyên câu phật hiệu.

Trong ánh mắt mang theo sự nhẹ nhõm, mang theo sự vui vẻ.

Lúc này, trên người hai người bắt đầu nở rộ phật quang.

Mà ở bên ngoài Khổ Hải có rất nhiều người xuất gia, tất cả đều ngồi Kim Liên rời khỏi Khổ Hải Phật Điện.

Tất cả mọi người nhìn Phật Điện tỏa ra hào quang, chắp tay trước ngực tuyên câu phật hiệu.

Có điều có vài người lại đi về phía Phật Điện.

Bọn hắn phần lớn là kiếp sau của La Hán, kiếp sau của Bồ Tát, kiếp sau của Minh Phật.

Phật trong lòng bọn họ, ở ngay trên Phật Điện này.

Nếu Phật Điện tỏa ra hào quang, bọn hắn đương nhiên sẽ đi theo.

Mà sau khi hào quang tỏa ra tới cực hạn, Phật Điện bắt đầu đổ sụp, cuối cùng chìm vào trong Khổ Hải.

Không còn tung tích gì nữa.

Sau đó, không còn Khổ Hải Phật Môn.

Nhưng Phật Môn vẫn như cũ ở đó.

Cuối cùng, trong không trung vang lên một câu phật hiệu.

Dường như đang thở dài.

Sau đó, toàn bộ Khổ Hải đều vang lên tiếng phật hiệu, giống như đang từ biệt, lại giống như đang đuổi theo.

Trên sông băng vô tận.

Một thiếu nữ bước ra từ trong hồ nước.

Nàng di chuyển bước chân, đi tới bên hồ.

Mặc quần áo màu xanh nước biển.

Nàng nhìn giống như tiểu tỷ tỷ nhà bên, gương mặt tươi cười như tỏa nắng.

Lúc nàng đi tới bên hồ, một thiếu nữ khác mặc váy đen xuất hiện.

Tiếp đó, một thiếu niên bao trùm trong ánh sáng cũng xuất hiện ở bên hồ.

Nữ Thần Băng Hải, Nữ Thần Hắc Ám, Thần Quang Minh.

Ba người không hẹn mà cùng tới bên hồ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Trong mắt không có chút bi thương nào, cũng không có chút hối hận nào.

“Thất bại rồi nha.” Nữ Thần Băng Hải nói.

“Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng kết thúc.” Nữ Thần Hắc Ám tiếp lời.

“Ngược lại có thể nghỉ ngơi.” Thần Quang Minh nói.

Lúc này, một tia sáng từ không trung rơi xuống, hình bóng của Aiz theo đó xuất hiện.

“Cần gì chứ?

Thần Chúng vẫn còn, người kia sẽ không đến mức ra tay với các ngươi.

Các ngươi còn không vào được trong mắt bọn hắn.” Aiz cúi đầu nhìn ba người, nói.

“Chúng ta trước đây đều nghe theo ngài, lần này, để cho chúng ta tùy hứng một lần đi.

Chúng ta muốn tiếp tục đi theo bên cạnh ngài, khắp nhân thế này, chúng ta đều đã đi qua.

Không còn bất kỳ tiếc nuối nào.

Ý muốn đời này, chính là làm bạn bên cạnh ngài.

Đã quá lâu rồi, ngài rời khỏi chúng ta đã quá lâu, quá lâu rồi.” Nữ Thần Băng Hải nhìn Aiz, nói.

“Đúng vậy, chúng ta đã đợi rất rất lâu rồi.” Nữ Thần Hắc Ám nói theo.

“Ánh sáng vẫn luôn ở đó, có ta hay không, thì vẫn có thể chiếu sáng tất cả.” Thần Quang Minh nói.

“Như vậy sao?” Aiz cúi đầu, cuối cùng nói:

“Vậy thì tiếp một đạo thần dụ đi, để người ngủ say, tiếp tục ngủ say.

Thần không ở nhân gian, trở về Thiên gia.” Chân Thần Aiz nói khẽ.

“Ý nguyện của ngài, chúng ta sẽ tuân thủ.” Mấy người Nữ Thần Băng Hải lập tức đáp ứng.

Sau đó, ánh sáng lóe lên.

Bảy Thần Điện của Thần Chúng đều tỏa ra ánh sáng.

Giống như đang đưa tiễn Chủ Thần trở về chân trời.

Mà một vài Pháp Thần, Thiên Thần, Thần Vương, tất cả đều phát sáng theo.

Nguyện ý theo Aiz cùng nhau rời đi cũng không chỉ có mấy người Nữ Thần Băng Hải.

Thần Chúng Viễn Cổ, gần như đều nguyện ý làm vậy.

Sau đó, không còn sự xuất hiện của Chân Thần nữa.

Chủ Thần không ra nữa.

Giờ phút này, tất cả nơi chân trời trực tiếp tan vỡ.

Quyền năng tan rã, Chí Cao ngã xuống.

Bầu trời xuất hiện dị tượng, thật lâu cũng không tiêu tan.

Trong thành thị của người bình thường.

Minh Vương Cổ Phật nhìn về phía chân trời, tuyên câu phật hiệu.

Hắn không thể đi theo Phật, hắn còn có trách nhiệm khác.

Nhìn bé gái đang bò trên đất ở một bên, cuối cùng lựa chọn ở lại.

Đây cũng là Phật.

Minh Thổ.

U La Cổ Phật nhìn về phía chân trời, cuối cùng đưa ra lựa chọn giống Minh Vương Cổ Phật.

Hắn sinh ra ở Minh Thổ, có trách nhiệm to lớn.

Không thể vứt bỏ những người này.

Cửa ra vào đại học Nam Thành.

Ông chú bảo an hiếm khi ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn về phía chân trời, cuối cùng lắc đầu.

Không nói lời nào.

Chỉ thở dài một tiếng, lại đi vào trong phòng bảo vệ.

Nhân sinh sẽ luôn có một ngày kết thúc, thứ mỗi người truy cầu là khác nhau.

Cảnh giới của ba người Đế Tôn quá cao.

Cao đến mức hắn cũng không thể đụng chạm tới.

Như vậy cũng là kết cục tốt nhất.

Trở lại phòng bảo vệ, ông chú bảo an tiếp tục ngồi ăn mì tôm của mình.

Thời gian vẫn trôi đi.

Nguyệt Chi Quốc Độ.

Minh Nguyệt đi ra từ bên trong.

Hắn đi trên mặt tuyết, nhìn lên trời, cuối cùng có chút thương cảm.

“Lại đi ba vị, người của thời đại chúng ta kia, đã không còn lại bao nhiêu.”

Cuối cùng, hắn biến mất trên mặt tuyết.

Cần phải đi một chuyến tới Mộ gia.

Sau đó đi tìm Lục tiểu hữu.

Đi nói một tiếng tạ ơn.

Hoặc là trả lời vấn đề của Lục tiểu hữu một chút, thuận tiện xác định hành động tiếp theo.

Trên đại địa Minh Thổ dường như vang lên tiếng thở dài, cuối cùng không còn bất kỳ động tĩnh nào.

Lại giống như vừa rồi vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Phong Sương Hà cũng như có như không vang lên tiếng thở dài.

Cuối cùng cũng không còn bất kỳ động tĩnh gì.

Mà ở tiểu trấn Thu Vân, Đau Răng Tiên Nhân cũng nhìn lên bầu trời, hắn không trải qua rất nhiều thứ.

Nhưng có vài người hắn vẫn biết.

Cẩu Tử cảm thán một câu:

“Tôn tử Đế Tôn kia không còn, đã không cách nào tìm lại khung cảnh hắn muốn được.”

Có Cẩu gia, nói liền đợi đến đi kêu gào với Đế Tôn.

Đáng tiếc, Đế Tôn không cho nó cơ hội này.

Lúc này, DIệp Tân đang bán thuốc bỗng có cảm giác trong lòng, nhìn về phía chân trời, hắn biết, Phật Đà đã chết.

Bình Luận (0)
Comment