Bản tọa chính là Đế Tôn Tiên Đình (2)
“Tất cả đã kết thúc rồi à?” Kiếm Xuyên mở miệng hỏi.
Tất cả mọi người bên trong Mê Vụ Chi Đô đều đang thán phục.
Kể cả là Đại Trưởng lão cũng như vậy, ba vị này thật sự quá mạnh.
Muốn theo đuổi cảnh giới của bọn hắn, cực kỳ khó khăn.
Nhưng hắn chưa từng từ bỏ.
Kiếm của hắn, có thể khai sáng cho hắn con đường mới.
Một ngày nào đó, hắn cũng có thể đi tới độ cao kia.
Nhưng không gấp được.
“Kết thúc, ba vị kia lựa chọn cái chết.” Cửu mở miệng nói.
Có điều, thứ nàng lo lắng chính là quyền năng của ba vị này.
Nếu như không có người hấp thu, như vậy…
Sẽ trực tiếp bị Thất hấp thu.
Như vậy, Thất sẽ trực tiếp mở ra quyền năng duy nhất thiên địa.
Sau đó sẽ lặp lại tình huống vào thời điểm đó của nàng, tạo thành tường cao trước Chí Cao, thiên địa cực đoan, Mê Đô tái hiện.
Đây là chuyện bọn nàng vẫn luôn cực lực tránh đi, bây giờ lại có thể sẽ trực tiếp xảy ra.
Mà vừa lúc này, thiên địa dường như xuất hiện dị biến, quyền năng vô tận tuôn trào về phía Mê Vụ Chi Đô.
Toàn bộ Mê Vụ Chi Đô đều bị đảo lộn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lão tổ Trùng Cốc hỏi.
Hắn phát hiện bản thân mình thật quá nhỏ bé, những động tĩnh này, hắn nhìn không hiểu bất kỳ một cái nào, hơn nữa, mỗi cái, cái nào cũng nguy hiểm không gì sánh được, chỉ là một Đại Đạo giả, thật quá bình thường.
Mấy vị ở đây, trước những sức mạnh này, tất cả đều rất bình thường.
Hơn nữa, loại động tác này lại là do Thiếu gia Lục gia làm ra.
Đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Mà khi thấy cảnh này, Cửu lại thở phào nhẹ nhõm.
Quyền năng đang bị thu nạp, như vậy hẳn là sẽ không chạy đến chỗ Thất bên kia đi, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì không tốt.
“Lần này, tất cả đã thật sự viên mãn rồi.” Cửu mỉm cười.
Nhị Trưởng lão nhìn Cửu, trầm mặc không nói.
Cửu thì vỗ vỗ đầu Nhị Trưởng lão.
…
Trong vòng xoáy.
Lục Thủy nhìn ba vị kia hoàn toàn biến mất, đưa tay hội tụ lại quyền năng thuộc về ba vị này.
“Lục Thiếu gia sao lại muốn hội tụ quyền năng này?” Mộ Tuyết có chút tò mò.
Những thứ này đối với Lục Thủy không có chút tác dụng nào.
“Bởi vì thiếu nữ bất lương kia…” Lục Thủy mở miệng giải thích đại khái mọi chuyện, sau đó nói:
“Cho nên nếu không hội tụ quyền năng này, thì sẽ khiến cho thiếu nữ bất lương trở thành tồn tại giống như Cửu.
Chúng ta khôi phục thực lực, nàng liền sẽ chết đi.
Như vậy sẽ lại sinh ra bị kịch.
Thế giới cũng sẽ nhận lấy tổn thương.”
Mộ Tuyết tiếp nhận quyền năng, nàng thu, về sau Chân Thần Duy Nhất cần, nàng sẽ lại cho một chút xíu.
Như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Có điều nàng rất tò mò một chuyện:
“Cho nên, thiếu nữ bất lương thật ra chính là tổ tông sao?”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nhún vai nói:
“Ai biết được?”
Ngươi không nói ta không nói, liền không có ai biết.
Mộ Tuyết: “...”
Quá xấu rồi.
Có điều Mộ Tuyết cũng không để ý, có phải tổ tông hay không đối với nàng mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhiều lắm là có chỗ ảnh hưởng với Lục Thủy, không dễ động thủ đánh người nữa.
Lục Thủy chính là như vậy, thích đánh người.
Nhất là những người ảnh hưởng tới người của hắn.
Chỉ cần không phải trưởng bối, đều sẽ xong đời.
Xử lý xong mọi chuyện, hai người liền đi ra bên ngoài.
“Đúng rồi, hôn sự là cha và phụ thân lập thành, mục đích là để đối kháng đầu nguồn không rõ.
Vậy tại sao lại muốn tới từ hôn?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.
“Cái này…” Lục Thủy suy tư, sau đó nói:
“Có thể là Tam Trưởng lão cường thế hơn?
Hoặc là lão cha có dự định gì khác?
Thực sự không được thì nàng đi hỏi mẹ đi.
Mẹ chắc chắn biết.”
“Cho nên chàng chính là tới từ hôn, đúng không?” Thần sắc Mộ Tuyết đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nghiêm mặt nói:
“Mộ Tiểu thư, chúng ta đang nói chính sự.”
“A, là ta đang cố tình gây sự.” Mộ Tuyết gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Lục Thủy: “...”
Nàng hiểu được thì tốt, thật đáng mừng.
Có điều trước khi đi ra, Lục Thủy mặc lên áo bào đen, thuận tiện đưa cho Mộ Tuyết một cái.
Mộ Tuyết cầm áo bào đen, nói:
“Lục Thiếu gia còn muốn trốn sao?”
“Không có cách nào, động thủ với cha mẹ, an toàn là trên hết.
Mộ Tiểu thư không phải muốn thủ tiết đấy chứ?” Lục Thủy nói rồi mặc áo bào đen cho Mộ Tuyết.
“Thế nhưng ta lúc tiến vào là Tử Y Thần Nữ.” Mộ Tuyết nói.
“Này là không để cho bọn họ biết người đi ra là ai, sau khi ra ngoài ta nói mình là Đế Tôn, nàng là Đế Phi là được.” Lục Thủy nói.
Nói xong liền thêm chút hiệu ứng đặc biệt vào áo bào đen, có quầng sáng hiện ra.
“Đế Phi?” Mộ Tuyết nhướng mày, sửa lại:
“Là Đế Hậu.”
Lục Thủy: “...”
Giả bộ một chút mà thôi, tích cực như vậy làm gì?
Rất nhanh sau đó, hai người mặc áo bào đen đi ra bên ngoài, trên người hai người ít nhiều cũng mang theo khí tức cường đại.
Như vậy liền không có ai dám chất vấn hắn.
Hắn ra ngoài tự báo thân phận là được.
Không lâu sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã cất bước đi ra khỏi vòng xoáy.
Mê Vụ Chi Đô trực tiếp phun trào, hóa thành cầu thang để Lục Thủy dễ dàng đi trong không trung.
Mà khi vừa nhìn thấy hai người đi ra, những người khác liền ngây cả người.
Vô cùng cường đại, khủng bố vô biên.
Tiên đỉnh, duy ngã độc tôn, trên cả Đế Vương.
Đây là thứ bọn hắn cảm nhận được từ hai người này.
Cả đám nhìn đến ngây người.
Đế Tôn trong truyền thuyết đây sao?
Nhưng vì sao lại cảm thấy nhìn không rõ dung nhan?
Không phải mặc Đế bào, mà là áo bào đen sao?
Có điều dù cho là áo bào đen thì vẫn lộ rõ vẻ bất phàm, dường như toàn bộ thế gian đều đang choàng trên người đối phương.
Đây là, Lưu Hỏa?
Lúc này, Lục Thủy quan sát bốn phía, phát hiện vẫn có rất nhiều người.
Đại Trưởng lão, Nhị Trưởng lão đều ở đó.
Có điều không quan trọng.
Không ai có thể nhìn thấu hắn.
Tiếp đó, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn tất cả mọi người, lên tiếng nói:
“Ta chính là Đế Tôn, sẽ quân lâm thiên hạ.
Ngày khác sẽ lại tìm các ngươi.”
Mộ Tuyết đi theo phía sau không nói chuyện, nàng có cảm giác ánh mắt những người này nhìn Lục Thủy không đúng lắm, ba phần kinh ngạc, bảy phần bối rối.
Giống như có chút không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Nàng chính là Đế Hậu, không tự giới thiệu nữa.
Lục Thủy cũng có cảm giác không đúng lắm, những người này không có phối hợp như lúc hắn là Lưu Hỏa.
Được rồi.
Trở về.
Quản bọn họ làm gì.
Nghĩ như vậy, hắn lôi kéo Mộ Tuyết trực tiếp chui vào trong cánh cửa không gian.
Lúc này, những người khác vẫn còn đang hoang mang, giống như không thể nào hiểu được tình huống vừa rồi.
Cuối cùng, tất cả đều nhìn về phía Lục Vô Vi.
Lục Vô Vi ho khan hai tiếng, giọng nói thong thả vang lên:
“Để các vị chê cười rồi.
Chuyện chỗ này đã xong, có thể đi về.”
Nhị Trưởng lão một giây cũng không muốn ở lại, từng ánh mắt kia đều như đang chất vấn bọn nàng, Lưu Hỏa so với bọn hắn nghĩ không giống nhau lắm.
Mất mặt.
Quá mất mặt.
Vì sao đã mạnh như vậy, còn có thể làm mất mặt như thế?
Nghĩ như vậy, nàng trực tiếp quay người rời đi.
Cửu vẻ mặt nhẹ nhõm, không có việc gì, không ai biết bọn họ là người một nhà.
Ngưng Hạ mặt đầy ý cười nhìn Lục Vô Vi và Lục Hữu Đình.
Thiếu gia Lục gia thật sự là có tiền đồ, cái gì cũng làm được.
Sau đó, những người khác cũng lần lượt rời đi, mặc dù một màn vừa rồi quả thật có chút…
Có chút ngoài dự đoán.
Nhưng mà, sự cường đại của Lưu Hỏa là không thể nghi ngờ.
Lúc này, phía dưới vòng xoáy cũng dần biến mất.
Bọn hắn biết, tất cả đã kết thúc, không còn cần thiết phải ở lại nữa.
Chuyện nơi đây chỉ có mấy người bọn họ biết được, những người khác không thể nào biết được Lưu Hỏa rốt cuộc là ai.
Sau đó, sẽ còn có cái tên Lưu Hỏa lưu truyền khắp tu chân giới nữa không, là hai chuyện khác nhau.
Thời gian nửa năm, danh vọng của Lưu Hỏa đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng rất có thể là phù dung sớm nở tối tàn.
Bởi vì Lưu Hỏa đã không còn địch thủ, hắn đã không còn cần xuất hiện ở tu chân giới nữa.
Tương lai, có lẽ sẽ rất ít người nhắc đến cái tên Lưu Hỏa.
Có nhắc đến, thì cũng chỉ là một đoạn truyền kỳ, nhưng kết thúc quá nhanh.
Chỉ có mấy người đang ngồi đây mới rõ truyền kỳ về Lưu Hỏa sở dĩ ngắn ngủi, hoàn toàn là bởi vì hắn đã vô địch.
Nơi đây đã không còn người có thể là địch thủ của hắn.