Bản tọa chính là Đế Tôn Tiên Đình (3)
Lục Thủy mang theo Mộ Tuyết về tới Mộ gia.
“Lục Thiếu gia, chàng không cảm thấy vừa rồi có chút kỳ quái sao?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.
“Không sao, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta, không cần suy nghĩ.” Lục Thủy trực tiếp cất áo bào đen đi.
Của Mộ Tuyết cũng bị hắn thu vào.
“Lục Thiếu gia, ta cảm thấy chàng đang trốn tránh.” Mộ Tuyết mở miệng nói.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết, đáp lại:
“Mộ Tiểu thư, nếu như ta đối mặt với bọn họ, bọn họ chịu nổi sao?
Ta là vì tốt cho bọn hắn.”
Mộ Tuyết hừ lạnh một tiếng.
Sau đó nói:
“Không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi, ta phải đi tìm dì Đường, Lục Thiếu gia tự mình bận bịu đi.”
Thấy Mộ Tuyết quả thật không có vấn đề gì rồi, Lục Thủy mới biến mất tại chỗ.
Hắn cần phải đến tổ địa tìm cha vợ.
Nói cho cha vợ biết đã xử lý tốt mọi chuyện, thuận tiện hỏi xem đã qua bao lâu rồi.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã xuất hiện ở tổ địa Mộ gia.
Trực tiếp xuất hiện bên cạnh Khởi Nguyên Thạch.
Mộ Trạch vốn đứng ở đó nhất thời không kịp phản ứng.
Chỉ là rất nhanh sau đó, hắn liền nhẹ nhàng thở ra:
“Lục Thiếu gia, kết thúc rồi sao?”
Biến hóa nơi chân trời phía ngoài, hắn ít nhiều cũng cảm nhận được.
Cho nên, vẫn luôn lo lắng.
Không biết Lục Thủy có thể thuận lợi trở về hay không.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy, hắn liền rõ, Lục Thủy thắng.
Có lẽ là đã xử lý tốt tất cả mọi chuyện.
“Ừm, tất cả đã kết thúc.
Tất cả đều đã viên mãn.
Đúng rồi, đã qua bao nhiêu ngày rồi?” Lục Thủy hỏi.
Ở trong Mê Đô không thể biết được đã bao nhiêu thời gian trôi qua.
Chỉ có thể đi hỏi.
“Mười ngày.” Mộ Trạch nói.
Lục Thủy gật đầu.
Mười ngày, nhiều hơn mấy ngày so với trước đó.
Có điều Mê Đô này quả thật đặc biệt, nhiều hơn mấy ngày cũng là bình thường.
Hơn nữa cũng không phải quá nhiều, vẫn còn tốt.
Về phần nhiều hơn mấy ngày, vấn đề cũng không quá lớn, bởi vì cuối cùng Mộ Tuyết cũng vọt vào trong Mê Đô.
Bọn hắn đã biết mặt.
Mấy ngày này cũng không đáng kể.
Cùng lắm là cha vợ không tiện bàn giao với cha mẹ hắn.
“Cha mẹ ta có đi tìm ta không?” Lục Thủy lại hỏi.
“Ngược lại có đi tìm một lần, sau khi nói là đang bận thì không tới tìm nữa.
Có điều hai ngày trước Mộ Tuyết biến mất.
Hai người họ cũng không biểu hiện rằng có vấn đề gì, chỉ nói là ra ngoài rồi.
Lục Thiếu gia có biết đã có chuyện gì xảy ra không?” Mộ Trạch hỏi.
Hắn cảm thấy có chút kỳ quặc.
“Không có việc gì, nàng đã trở về.” Lục Thủy nói.
Cũng không giải thích sự đặc biệt của Mộ Tuyết.
Có điều suy nghĩ lại, Lục Thủy lại hỏi thêm vấn đề vừa rồi của Mộ Tuyết:
“Cha vợ, ta có vấn đề nhỏ muốn hỏi một chút.”
“Lục Thiếu gia muốn hỏi cái gì?” Mộ Trạch hỏi.
Hắn không cảm thấy bản thân có thể trả lời Lục Thủy cái gì.
“Lúc trước ta tới Mộ gia từ hôn, cha ta có liên hệ với cha vợ không?” Lục Thủy hỏi.
Nghe được vấn đề này, Mộ Trạch hơi sửng sốt.
Sau đó nhìn Lục Thủy, do dự không biết có nên nói hay không.
“Nói đi, chuyện của mọi người ta đã biết, không phải chỉ là…” Lục Thủy vốn không muốn nói rõ, do dự một chút lại nói:
“Không phải chỉ là có chút nhận thức chung, cha ta có liên lạc với cha vợ hay không, hẳn là cũng đã thỏa thuận từ trước đi?”
“Khi đó cha ngươi quả thực có liên hệ với ta.” Trầm mặc một lát, Mộ Trạch tiếp tục nói:
“Nhưng cũng không nói cụ thể.”
Lục Thủy gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Sau đó nói đến Khởi Nguyên Thạch:
“Minh đã rời đi, bọn hắn hẳn là đã khôi phục thành một chỉnh thể.
Có điều chuyện liên quan tới năm năm tế tổ một lần.
Sau đó bọn hắn sẽ tìm tới ngươi để thảo luận.
Không cần để ý, hắn đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.
Minh Nguyệt ít nhiều cũng có chút quan hệ với Mộ gia.
Hắn cũng không cần mọi người bán mạng vì hắn.
Tìm người bán mạng cũng không tìm tới đến đầu mọi người.
Đến tiếp sau sẽ như thế nào, thì phải xem chính mọi người, Minh rời đi, cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự phát triển bình thường của Mộ gia.
Cũng sẽ không mang tới cho Mộ gia bất kỳ nguy hiểm nào.
Còn về người nhìn chằm chằm Mộ Tuyết.
Đã hoàn toàn tan rã.
Mọi chuyện đều đã được xử lý tốt.
Đã có thể thả lỏng.” Lục Thủy nhìn cha vợ, nói.
Mộ Trạch cúi đầu nói khẽ:
“Đều đã xử lý xong rồi sao?
Như vậy, thì tốt.”
Lục Thủy cũng không nói thêm gì nữa, cha vợ chán ghét Mộ Tuyết sao?
Cảm giác không giống, nhưng cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy cha vợ yêu thương Mộ Tuyết.
Có điều, chút trách nhiệm này, hắn đã lấy hết.
Kiếp trước hắn trực tiếp ngăn cản Mộ Tuyết trở về, trở về cũng không nhận chào đón.
Tế tổ?
Càng không đồng ý.
Tất cả những gì Lục Thủy làm đều vô dụng.
Hắn thậm chí đã san bằng Mộ gia cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cha vợ.
Có lẽ tự cha vợ có suy nghĩ riêng đi.
Hoặc là có loại bảo vệ khác đi.
Đời này, đại khái hắn sẽ không hòa giải với Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết cũng sẽ không trách cha mình.
Chủ động tới gần cũng không có khả năng, dù sao cũng đã có người có mối quan hệ cực kỳ tốt với cha vợ.
Người này đương nhiên chính là Lục Thủy.
Một kiếp này, cho đến tận lúc sinh mệnh của cha vợ đi tới cuối, không biết có thể hòa giải với Mộ Tuyết hay không.
Bây giờ coi như đã xong.
Thời gian còn rất dài.
Lục Thủy cất bước rời khỏi tổ địa, chỉ là trước khi đi, hắn hiếu kỳ hỏi Mộ Trạch.
“Cha vợ, ba người con gái của ngài, ngài thương yêu nhất là ai?”
Mộ Trạch hơi sửng sốt, không hề trả lời.
Lục Thủy cũng không để ý, tiếp tục cất bước rời đi:
“Ta đi tìm Mộ Tiểu thư, cha vợ tiếp tục làm việc đi.”
Lục Thủy rời đi, không ở lại làm khó cha vợ.
Hắn đứng dưới ánh mặt trời, cảm nhận ánh sáng không quá ấm áp kia.
“Mọi chuyện đều đã hoàn thành, tất cả trở về viên mãn.
Mệnh lý của chúng ta cũng hoàn toàn dung nhập trong đó.
Như vậy…”
Khóe miệng Lục Thủy hơi nhếch lên, mỉm cười:
“Vô số năm, cuối cùng cũng làm tới một bước này, đã đến thời điểm quan trọng nhất rồi.
Nhất định sẽ không lại thất bại.”
Hắn làm tất cả, thí nghiệm tất cả.
Mới tìm được khả năng có thể nhất này.
Tuyệt đối sẽ không lại thất bại.
Hắn muôn tính vạn toán, chính là vì lúc này.
Đương nhiên, rất nhiều chuyện đều nằm ngoài dự tính của hắn, ví dụ như Lục, Kiếm Nhất, Lục gia.
Nhớ tới những cái này, Lục Thủy liền nghĩ tới Thiên Sinh Thần.
“Xem ra cần phải dành thời gian đi một chuyến tới hải vực Không Minh.” Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.
Sau đó liền định đi tìm Mộ Tuyết.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước, điện thoại bỗng reo lên.
Đã nhiều ngày như vậy, thế mà còn có điện thoại?
“Mẹ?” Lục Thủy nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, cảm giác không tốt lắm.
Mẹ không có việc gì gọi điện tìm hắn làm gì?
Có điều cách xa như vậy, không sợ.
Nhận điện thoại.
“A lô, con trai.” Giọng nói của Đông Phương Lê Âm vang lên.
Lục Thủy lập tức đáp:
“Mẹ, mẹ tìm con à?”
“Ta còn có đứa con trai thứ hai sao?” Phía bên kia hỏi.
Lục Thủy: “...”
Trong bụng ngài không phải còn một đứa con gái sao.
Đúng, là con gái.
Lục Thủy đã biết lai lịch của nàng.
“Nghe nói gần đây con bận việc gì? Đã xong chưa?” Đông Phương Lê Âm hỏi.
“Gần đây đang nghiên cứu cơ vây, đã nghiên cứu xong.
Tài đánh cờ của con rất mạnh.
Mẹ có muốn đánh cờ với con không?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Con đoán mẹ sẽ thua sao?” Đông Phương Lê Âm hỏi.
Lục Thủy: “...”
Sao hắn lại nghe ra sự uy hiếp thế này?
“Mẹ có chuyện gì vậy?” Lục Thủy cảm thấy hay là đổi đề tài đi.
Đánh cờ với mẹ sao?
Bị điên rồi à?
Đến lúc đó nói một câu, chẳng lẽ muốn mẹ quỳ xuống cầu ngươi nhường cờ?
Cái này còn không bằng hắn trực tiếp quỳ xuống cầu mẹ để hắn nhường cờ.
“Hai đứa đã rời nhà rất nhiều ngày, hai ngày nữa trở về đi.
Mẹ có chuyện muốn hỏi con.
Có chút quan trọng.” Đông Phương Lê Âm nói.
“Không thể hỏi luôn sao?” Lục Thủy hỏi.
Hắn còn có thời gian ứng phó.
“Mẹ bảo ngươi trở về, còn phải mời sao?” Giọng nói của Đông Phương Lê Âm nghiêm nghị vang lên.
Lục Thủy: “...”
Cuối cùng, hắn chỉ có thể đáp ứng.
Hai ngày ngày vừa vặn ở cùng Mộ Tuyết.
Sau đó lại trở về.
Có điều, mẹ tìm hắn có thể có chuyện gì?
Nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra có chuyện gì.
Vậy không có gì nên nghĩ cả.
Một đường trở lại sân nhỏ của Mộ Tuyết, lại phát hiện không thấy Mộ Tuyết các nàng đâu.
Ngược lại nhìn thấy Chân Võ Chân Linh.
“Thiếu gia.”
Nhìn thấy Lục Thủy, Chân Võ Chân Linh liền nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu gia không có việc gì, thật tốt quá rồi.
Mặc dù biết là sẽ không có việc gì.
Nhưng không có việc gì chung quy là sẽ vui vẻ hơn.
“Đúng rồi Thiếu gia, gần đây có nghe nói một chuyện, Thiên Sinh Thần biến mất.” Chân Võ lập tức nói.
Lục Thủy: “A?”