Đại kết cục (1)
Nghe thấy lời Chân Võ nói.
Lục Thủy hơi sửng sốt.
Thiên Sinh Thần không phải rất kiêu ngạo sao?
Sao lại không còn nữa rồi?
Đây là chạy trốn à?
Không có chút tiền đồ nào, đây là bị nhổ gai rồi liền biết thế nào là kinh khủng à?
Lục Thủy suy nghĩ, quả thực chỉ có mấy người Đế Tôn trở về từ quá khứ, cũng không thấy những người khác.
Nếu có những người khác, hắn có thể phát hiện ra được.
Hơn nữa, những người khác cũng không có thực lực trở về.
Mấy người Đế Tôn là vì hắn động tay cho nên mới có khả năng trở về hiện tại gặp chính mình.
“Chuyện khi nào?” Lục Thủy hỏi.
Nói rồi, hắn an vị trong sân nhỏ, nhất thời lấy ra Thiên Địa Trận Văn, muốn tiếp tục xem sách.
Nhưng mà…
Hắn hiện tại có vẻ như không cần góp nhặt sức mạnh thiên địa.
A.
Hay là cứ tích lũy một chút đi, dùng để đối phó với Nha Thần.
Sức mạnh nhiều chắc chắn không sai, hắn bây giờ không có khả năng khôi phục uy năng, cũng không thể tấn thăng tới đẳng cấp cao hơn.
Chỉ có thể dựa vào sức mạnh thiên địa.
Hơn nữa, bản Thiên Địa Trận Văn này là do sức mạnh của Lục biến thành.
Thật sự là đồ vật tổ truyền.
“Một khoảng thời gian ngắn trước khi Thiếu gia rời đi xử lý công việc.” Chân Võ nói.
Nhanh như vậy?
Lục Thủy nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này không liên quan tới mấy người Đế Tôn bọn hắn.
Như vậy thì chính Thiên Sinh Thần đã nhận ra nguy hiểm, sau đó chạy thoát.
Nói tới, hắn thật là có bản lĩnh, thế mà đã sớm chạy trốn.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt à?
Còn sống, với hắn mà nói, mới là quan trọng nhất.
Mà mấy người Đế Tôn thì lại cảm thấy tiếp tục hướng về phía trước, tiếp tục bước tiến của bọn hắn, mới là quan trọng nhất.
Người khác nhau, có lựa chọn và suy nghĩ khác nhau.
Sau đó Lục Thủy không để ý quá nhiều nữa, nếu đã chạy trốn.
Vậy cứ chạy trốn đi.
Mong là đừng có bị hắn gặp được.
Ngồi trong sân nhỏ xem sách được một lúc, Mộ Tuyết đã mang theo mấy muội muội về tới sân nhỏ.
“A.” Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy, sắc mặt Đông Phương Trà Trà thay đổi.
Dường như rất kinh ngạc, tại sao biểu đệ Lục Thủy lại ở chỗ này?
Lục Thủy: “...”
“Lục Thiếu gia muốn xem sách, chúng ta không quấy rầy hắn là được.” Mộ Tuyết mở miệng nói.
Lục Thủy: “...”
Được rồi, đến nơi hẻo lánh xem đi.
Hắn đi tới một ngọn núi giả hẻo lánh ở một bên, Chân Võ trước tiên lấy ra cho hắn cái ghế cao cùng bàn gỗ.
Thuận tiện cho việc đọc sách.
Không bao lâu sau, Nhã Lâm cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh Lục Thủy.
Tới tìm đánh sao? Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.
“Cái này, cái này cho anh rể, vốn là để cho tỷ tỷ.” Nhã Lâm lấy ra đồ ăn vặt cất giấu được, để lên bàn.
Sau đó liền quay người chạy đi.
Lục Thủy: “...”
Hắn đáng sợ như vậy sao?
Hắn cũng không phải người sẽ chỉ đánh trẻ nhỏ, là thường xuyên đánh người lớn thì đúng hơn.
Đông Phương Tra Tra tính là người lớn đi?
Đại khái vậy.
Chạng vạng tối.
Đông Phương Trà Trà mang theo Nhã Lâm và Nhã Nguyệt đi dạo phố.
Chân Võ Chân Linh cũng đi ra theo.
Lúc này chính là thời gian của Thiếu gia và Thiếu Phu nhân, không ai dám tùy tiện ở lại.
Đó là muốn mạng.
Có điều trước khi đi, Chân Võ nhận được từ Thiếu gia một mệnh lệnh, đó chính là nói với mấy người Lạc Phong, được thêm một yêu cầu.
Nghe được cái này, Chân Võ Chân Linh hơi kinh ngạc.
Rất nhanh sau đó hai người liền hiểu tại sao.
Trước đó, Lạc Phong đã đề cập qua rằng người bình thường kia có thể là tiên tổ của Thiếu gia.
Thiếu gia nói, chỉ cần đúng, sẽ cho thêm một yêu cầu.
Nhưng vẫn luôn không xác định được.
Bây giờ thì đã xác định được.
Cho nên.
Lạc Phong đã đoán đúng.
Người bình thường Thiếu gia cảm thấy cực kỳ lợi hại kia chính là tiên tổ của Thiếu gia.
Cái này, đúng là thật sự không thể tưởng tượng nổi.
…
“Lục Thiếu gia vẫn còn đọc sách sao?” Mộ Tuyết ngồi đối diện Lục Thủy, nâng má nói khẽ:
“Vô địch còn chưa đủ à?”
“Vô địch?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, hỏi lại:
“Mộ Tiểu thư đang khen chính mình sao?”
“Lục Thiếu gia ý là ta mạnh hơn Lục Thiếu gia sao?” Mộ Tuyết từ một tay chống cằm đổi thành hai tay chống cằm.
“Ta nói là, thật sự hâm mộ Mộ Tiểu thư có một phu quân vô địch.” Lục Thủy mở miệng nói.
Mộ Tuyết: “...”
“Lục Thiếu gia, chàng đừng động, để ta bóp xem mặt chàng dày bao nhiêu.”
“Mộ Tiểu thư, nàng bóp thì bóp, dùng nắm đấm làm gì?”
“Chàng đừng động.”
“Nàng đừng tới đây.”
Trong đêm.
Trong phòng, Mộ Tuyết gối trên người Lục Thủy, chân đặt bên giường, nhẹ nhàng lắc lư.
“Lục Thiếu gia có phải là cái gì cũng đều thành công rồi hay không? Vậy chúng ta hẳn nên có con rồi đi?” Mộ Tuyết nói với Lục Thủy.
“Đây không phải là đang thử rồi sao? Hai tháng này nàng chú ý một chút, thuận tiện kiểm tra thân thể mình một chút.
Nhìn xem có sinh mệnh mới nào hay không.” Lục Thủy nhàn rỗi nhàm chắn bắt đầu buộc tóc cho Mộ Tuyết.
Không giải được thì cắt, vấn đề không lớn.
“Tự ta kiểm tra?” Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn hạt sương, noi:
“Là con của ngươi,ngươi không thể nào mà để cho ta kiểm tra sao?
Lục Thiếu gia, những ngày này chàng nhớ động cẩn thận một chút, mỗi lúc trời tới đều phải kiểm tra một lần trước khi động ta.”
“Vậy không kiểm tra thì không thể động vào Mộ Tiểu thư sao?” Lục Thủy tò mò hỏi.
“Đương nhiên.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nói:
“Không có khả năng.”
Lục Thủy: “...”
Sau đó hắn không có ý định tranh luận về đề tài này nữa, không có ý nghĩa.
Giảng đạo lý cùng Mộ Tuyết?
Nàng có đạo lý, đó chính là giảng đạo lý, nàng không có đạo lý thì chính là không nói đạo lý.
“Hai ngày nữa phải trở về rồi, me đột nhiên gọi ta trở về, không biết là làm cái gì.
Chỉ nói có chuyện quan trọng.” Lục Thủy nói:
“Chiều ngày kia về, ngày mai cùng mấy người Nhã Lâm đi đạo phố.” Mộ Tuyết nói.
Đối với cái này, Lục Thủy cảm thấy không có bất kỳ ý kiến gì.
Dù sao thì nếu không làm như vậy, mấy người Nhã Lâm đã không có tuổi thơ dài như thế.
Tuổi thơ chỉ có chút xíu thời gian như vậy, đã đi quan chính là đã đi qua.
Cũng chỉ có Chân THần Duy Nhất có tuổi thơ dài như thế.
Cũng Chân Thần Duy nhất có tuổi thơ dài như thế.
Nhớ tới cái này, Lục Thủy đột nhiên ngây cả người.
“Mộ Tiểu thư, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Cái gì?” Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Lục Lai Sự có khả năng sẽ có tuổi thọ, quá dài so với tuổi thơ.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết: “...”
Nàng suy tư một lát, sau đó nói: “Chuyện quan trọng như vậy, thế mà ta lại quên mất.
Lục Thiếu gia, đến lúc đó chờ bị đánh đi.
Người không nói ta không nói, liền không có ai biết.” Lục Thủy biểu thị mình không hề sợ hãi.
Mộ Tuyết không để ý tới Lục Thủy, sau cùng nàng đi tới bên cạnh Lục Thủy:
“Tốt, Lục Thiếu gia, tiếp tục ngủ.
Bắt đầu từ ngày mai tới làm điểm tâm.
Đúng rồi, trên người Lục Thiếu gia có dấu răng, có muốn triệu hoán Nha Thần hay không.
“Cũng không phải thế.” Lục Thủy biểu thị không có vấn đề gì.
“Mộ Tiểu thư, nàng mặc cái gì vậy?”
“Là Nha Thần, nhân loại ngu xuẩn, hôm nay ta là Nữ Chiến Sĩ Khải Giáp.”
“...”
Đi ngủ đi.