Đại kết cục (2) Buổi chiều ngày hôm sau.
Chỗ sân nhỏ của Mộ Tuyết.
Lục Thủy đang giúp Mộ Tuyết kéo phẳng quần áo.
Là tiên váy, có điều cũng không phức tạp.
Mộ Tuyết chính là thích Lục Thủy giúp nàng làm, cho nên nhất định phải gọi Lục Thủy.
Đối với cái này, Lục Thủy rất vui lòng tới, thuận tiện dò xét kết cấu của váy, để lần sau sửa lại không dễ bị phát hiện.
“Lục Thiếu gia, nếu như đầu óc chàng có ý nghĩ không đứng đắn gì, vậy thì chàng xong rồi.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, quơ quơ nắm tay nhỏ.
Giống như đang uy hiếp Lục Thủy.
“Mộ Tiểu thư, đầu óc ta cơ bản đều là những thứ liên quan tới nàng, cái này cũng gọi là không đứng đắn sao?” Lục Thủy đứng bên cạnh Mộ Tuyết, hỏi.
Mộ Tuyết không thèm để ý, mà vòng vo nói:
“Xem được không?”
“Mộ Tiểu thư mặc quần áo có cái nào không dễ nhìn sao?” Lục Thủy lôi kéo Mộ Tuyết ra bên ngoài.
“Có a, có hơi lộ, thật ra không dễ nhìn, chỉ là dùng để kích thích con mắt của Lục Thiếu gia mà thôi.” Mộ Tuyết nói.
Có điều vẫn để Lục Thủy tùy ý lôi kéo.
“Cái kia Mộ Tiểu thư còn mặc sao?” Lục Thủy hỏi.
“Ai bảo Lục Thiếu gia thích chứ? Ta ôn nhu hiền lành, đương nhiên phải mặc những gì Lục Thiếu gia thích rồi.” Mộ Tuyết cười nói.
Lục Thủy: “...”
Loạn ngôn.
Lúc chạng vạng tối, Lục Thủy đi bên cạnh Mộ Tuyết, mà chung quanh hai người còn có đám người Đông Phương Tra Tra líu ra líu ríu.
Hôm nay vốn là đi cùng những người này dạo chơi, cho nên hắn không có để ý.
Đường phố đêm nay tương đối náo nhiệt.
Hình như là đang ăn mừng.
Thứ đầu tiên Lục Thủy nghĩ tới chính là trận pháo hoa kia.
Hắn rất tò mò, không biết Mộ gia sẽ mở cái gì.
Đêm nay có nổ một lần hay không?
Thật thú vị.
Trên đường phố, Đông Phương Tra Tra mua mấy xâu thịt xiên, phân cho mấy người Lục Thủy.
Lúc Lục Thủy ăn vào, lại hiếu kỳ mở miệng hỏi:
“Đông Phương Tra Tra đã trả tiền chưa?”
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, nói:
“Trà Trà sẽ không đến mức mua đồ không trả tiền sao?
Lục Thiếu gia, Trà Trà thế nhưng là một đứa trẻ rất lễ phép.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ đã ăn xong chưa, ăn xong rồi thì ăn cái của ta này.” Nhã Lâm cầm một cây kem nhỏ xông tới.
Mộ Tuyết đưa nửa cây thịt xiên còn lại cho Lục Thủy, sau đó ăn cây kem Nhã Lâm đưa cho mình.
Lục Thủy: “...”
Tiếp tục đi theo đi.
Đường đi rất lớn, đồ vật rất nhiều.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi hồi lâu, đi tới bên cạnh dòng xông.
Nơi này có thả hoa đăng.
Thật thú vị.
Không biết có nổ pháo hoa xong rồi thế nào?
Nghĩ như vậy, Lục Thủy mang theo mấy người Mộ Tuyết đi thả đèn.
“Trà Trà tỷ tỷ, nếu như ta để một chút đồ ăn vặt phía trên, vậy những người hạ du có thể nhận được hay không?” Nhã Lâm hỏi.
“Có thể sẽ bị ướt, có điều hai bánh bao đựng trong túi nhựa vẫn được.” Đông Phương Trà Trà đáp.
“Thế nhưng hạ du không có ai tiếp.” Nhã Nguyệt đứng một bên nói.
Đông Phương Trà Trà nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
“Đúng thế, túi nhựa vứt loạn vào trong nước sẽ ảnh hưởng tới môi trường, chúng ta đổi thành hòm gỗ đi.”
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết cười cười.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Lục Thuỷ nhìn sang, phát hiện là pháo hoa.
Đúng là có bắn pháo hoa.
Có điều uy lực không tốt lắm.
Lục Thuỷ và Mộ Tuyết nhìn về phía chân trời, ba người Đông Phương Trà Trà cũng ngắm nhìn, vẻ mặt vui vẻ.
Chân Võ, Chân Linh, Hương Dụ, Đinh Lương thì không dám thưởng thức.
Bọn họ gần như chỉ nhìn ba vị Tiểu thư.
Sợ mất dấu, hoặc gây hoạ.
Lục Thuỷ và Mộ Tuyết thì không ai để ý tới, dù sao thì không quấy rầy hai vị này mới là tốt nhất
"Lục Thiếu gia, có phải rất đẹp mắt hay không?" Mộ Tuyết dựa vào người Lục Thuỷ, hỏi.
"Ừm, chỉ là uy lực hơi nhỏ chút.
Có điều so sánh với Mộ Tiểu thư, đừng nói là pháo hoa sáng chói, ngay cả Mãn Thiên Tinh Thần cũng có chỗ không bì kịp." Lục Thuỷ đáp.
"Vậy vì sao Lục Thiếu gia không nhìn ta, mà ngược lại chỉ nhìn pháo hoa?" Mộ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Thuỷ, chất vấn.
Lục Thuỷ cúi đầu nhìn Mộ Tuyết bên cạnh, chân thành nói:
"Mặc dù mắt ta nhìn pháo hoa, nhưng tâm ta vẫn luôn nhìn về phía Mộ Tiểu thư."
"Tâm của chàng bị quần áo che khuất rồi, hơn nữa còn bị lớp da thật dày bao quanh." Mộ Tuyết nói.
Vậy cũng vẫn ít hơn so với Mộ Tiểu thư.
Tâm Mộ Tiểu thư còn có thêm một khối thịt lớn che khuất." Lục Thủy nói thẳng.
"A, Lục Thiếu gia ghét bỏ nó thì đêm nay đừng có đụng vào nữa." Mộ Tuyết lạnh lùng nói.
"Tỷ tỷ, hai người đang nói gì vậy?" Nhã Lam đột nhiên đi tới, tò mò hỏi.
Mộ Tuyết: "..."
Sau đó hung hăng đạp Lục Thuỷ một cước.
Lục Thuỷ: "..."
Mang giày sắt à?
Lại đau như vậy.
Ngày hôm sau.
Lục Thuỷ và Mộ Tuyết cáo biệt mấy người dì Đường.
Lần này, Đông Phương Trà Trà cũng trở về theo.
"Chờ lần sau ta lại tới mang các ngươi đi chơi." Đông Phương Trà Trà vẫy tay từ biệt.
Nhã Lâm cực kỳ vui vẻ vẫy vẫy tay lại:
"Bái bai."
Nhã Nguyệt cũng có chút vui vẻ.
Mấy ngày nay thật ra chơi rất vui.
Nhìn xe lửa rời đi, dì Đường mới nhìn Nhã Lâm nói:
"Chơi rất vui vẻ sao?"
"Rất vui." Nhã Lâm lập tức nói.
"Vậy từ hôm nay bắt đầu học chữ đi, sau đó cũng nên đi học." Dì Đường nói.
Nhã Lâm trực tiếp ngây cả người.
Như sấm sét giữa trời quang.
"Cố lên." Nhã Nguyệt nói lời khích lệ Nhã Lâm.
"Oa, không cần đâu mà, mẹ." Nhã Lâm nhìn mẹ mình rời đi, lập tức chạy theo.
Thỉnh cầu mẹ buông tha cho mình.