Đại kết cục (3)
Lục gia.
Phía sau núi
Nhị Trưởng lão tiếp tục sắp xếp linh dược.
Cửu đang giúp Nhị Trưởng lão thắt bím tóc.
"Đây là lần cuối cùng, đừng có nổi tính tình làm rộn, ngay cả Thất cũng không có náo ." Cửu mở miệng nói.
Nhị Trưởng lão không nói gì.
"Còn cái gì muốn hỏi không? Nếu như không có, ta sẽ nói cho ngươi biết hết tất cả.
Từ Viễn Cổ tới tương lai.
Hoặc là nói, chuyện trong quá khứ.” Cửu thắt bím tóc xong, nhìn Nhị Trưởng lão nói.
Thời gian của nàng sắp hết rồi, hôm nay đã không còn lại bao nhiêu.
“Ngươi thật sự đã chết sao?
Sau này sẽ không còn tung tích gì của ngươi nữa sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.
“Đúng vậy, ta đã chết.
Đã không còn bất cứ dấu vết gì.
Có lẽ ở sâu trong Mê Vụ Chi Đô có, ban đầu sau khi ta chết đi, Lục đã làm cái gì đó.
Nhưng mà…
Không tính Mê Vụ Chi Đô thì nơi đây đã không còn sức mạnh của ta, quyền năng của ta, hình bóng của ta.” Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, chân thành nói.
“Ta đã rõ.” Nhị Trưởng lão gật đầu.
“Cuộc đời của ta thật ra rất viên mãn, như vậy đã là đủ rồi.
Chân Thần sao có thể sợ hãi cái chết được?
Sống đủ là tốt rồi.” Cửu cười nói.
“Một số thời điểm, không phải ngươi cứ sống đủ rồi, thì người khác cũng sẽ cảm thấy đủ.” Nhị Trưởng lão nói.
“A…, Tiểu Tiểu Đình, quả nhiên là ngươi không nỡ bỏ ta.
Đã có sự ỷ lại vào ta rồi, có phải ta rất đáng yêu hay không?” Cửu chọc chọc mặt Nhị Trưởng lão, vui vẻ nói.
“Nói cho ta biết chân tướng, sau đó rời đi đi.” Nhị Trưởng lão lạnh lùng nói.
“Được, vậy nói từ mở đầu, từ khi Thất sinh ra.” Cửu ấn nhẹ lên trán Nhị Trưởng lão một cái, nói.
Đại khái là trực tiếp truyền lại mọi chuyện khi đó vào đầu Nhị Trưởng lão.
Chỉ trong nháy mắt, Nhị Trưởng lão đã khó tin nhìn Cửu:
“Tiểu Thất là con gái của ngươi?
Sao lại như vậy?”
“Chân Thần Độc Nhất sinh hạ Chân Thần Duy Nhất không phải rất hợp tình hợp lý sao?” Cửu cười, tiếp tục nói:
“Cứ tiếp thu tiếp đi, chuyện kích thích hơn vẫn còn ở phía sau.”
Nhị Trưởng lão không chần chờ, tiếp tục xem tiếp.
Một lát sau, cả người đều ngây ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cửu:
“Thiên Địa Trận Văn là…
Nói cách khác, ngươi là…
Tiểu Thất cũng thế…”
“Có kinh hỉ không? Có bất ngờ không?” Cửu càng tươi cười hơn, dường như cực kỳ vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nhị Trưởng lão:
“Tiếp, còn có chuyện kích thích hơn.
Bây giờ ngươi đã biết về nguồn gốc của Lục gia, về thân phận của Tiểu Thất.
Bây giờ xem tới lúc trước Lục Cổ bọn hắn gặp phải, cùng Lục Thủy bị nhằm vào.”
Rất nhanh sau đó, trong đầu Nhị Trưởng lão liền hiện lên hình ảnh Cửu truyền vào.
Lúc này, chân mày nàng cau lại.
“Hóa ra khi đó xảy ra chuyện lớn như vậy? Lục Cổ thế mà còn giấu diếm?
Như vậy Mộ Tuyết cũng có liên quan tới chuyện này?” Nhị Trưởng lão hơi giật mình.
Rất nhanh sau đó, nàng liền biết được chân tướng chuyện đính hôn của Lục Thủy.
“Coi như có tiền đồ, không để Lục gia mất mặt.” Nhị Trưởng lão biểu thị đồng tình với hôn sự này.
Sau đó, nàng nhìn Cửu, nói:
“Cho nên, sau khi Lục Thủy xem hiểu Thiên Địa Trận Văn, liền đeo lên lưng sự chờ mong của rất nhiều người?
Sau đó hoàn thành toàn bộ?
Thế nhưng hắn sao có thể trở nên cường đại như thế trong thời gian ngắn như vậy?”
“Hắc hắc.” Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, chân thành nói:
“Bây giờ sẽ cho ngươi biết chuyện kích thích nhất, ngươi chắc chắn là nghĩ không ra.
Hơn nữa sẽ là nét bút rung động cả trời đất.
Vượt qua nhận biết của ngươi.
Lần này vì sao Lục Thủy lại mạnh mẽ như vậy, vì sao Lục Lai Sự lại đặc biệt như vậy, bí mật của tất cả mọi chuyện.
Chuẩn bị xong chưa?
Đừng có kêu ra tiếng đấy.”
“Khoa trương như vậy sao?” Nhị Trưởng lão có chút tò mò.
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến cho Cửu nói thành như vậy.
Rất nhanh sau đó, nàng liền bắt đầu nhận được thông tin do Cửu truyền vào.
Tiếp đó, hai mắt nàng mở to, không cách nào tin được, chuyện lạ có thật, thậm chí còn cảm cảm thấy rợn tóc gáy.
“Đây, đây là thật?” Nhị Trưởng lão nhìn Cửu, trong ánh mắt hiện đầy vẻ kinh hãi:
“Nghịch chuyển thời không?
Cái này sao có thể?
Đây rốt cuộc là nhân vật đáng sợ nào?”
“Cảm nhận được chưa? Lục gia chính là có tiền đồ như thế, vì một đứa bé, mà làm ra nét búc kinh thiên động địa đến mức này.” Cửu vừa cười vừa nói.
Nàng cũng không biết nên đánh giá thế nào.
“Theo như ngươi nói vậy, sau khi hắn từ hôn thất bại, trở về lý luận với ta cái gì mà thiên phú không bằng con cái, hoàn toàn là đang lừa dối ta sao?
Cưới Mộ Tuyết, Lục gia tuyệt hậu.
Hắn thế mà còn nói tới đạo lý rõ ràng.” Thần sắc Nhị Trưởng lão có chút khó coi.
Phải đi tìm Lục Cổ một chút.
Để hắn lặp lại một lần.
“Ngươi cuối cùng cũng phát hiện ra rồi?
Quá hiếm thấy.” Cửu vỗ vỗ đầu Nhị Trưởng lão, biểu thị an ủi.
Sau đó nàng có chút để ý tới con gái của Lê Âm:
“Con gái của Lê Âm thật sự không có vấn đề gì sao?
Loại thủ đoạn này, căn bản là còn nguy hiểm hơn so với nghịch chuyển thời không đi?”
“Hai người kia nói không có việc gì thì không có việc gì.
Một vị thần bình thường như ta, còn có cách nào?” Cửu nhún vai nói.
Ở trước mặt Lục Thủy, Chân Thần Độc Nhất là nàng cũng chỉ là Chân Thần bình thường mà thôi.
Còn có thể có cách nào.
“Đúng rồi, trí nhớ của các ngươi bị giấu trên thiên kiếp.
Lúc nào muốn, có thể đi lên xem một chút.
Sẽ cho các ngươi biết rõ kiếp trước đã xảy ra những chuyện gì.” Cửu mở miệng nói.
“Tất cả mọi người đều có sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.
“Ở Lục gia, những người bây giờ còn sống tới lúc đó thì đều có.” Cửu nói.
“Vậy để sau hẵng nói đi.” Nhị Trưởng lão đáp.
Không có gì đẹp mắt.
Xem hết rồi, tương lai còn có chờ mong gì nữa?
“Còn một hình ảnh cuối cùng, ngươi xem xong cái này, ta cũng nên rời đi rồi.
Ta đã nói cho ngươi biết tất cả.
Bởi vì một lúc nói có hơi nhiều, ngươi có lẽ không tiêu hóa được hết.
Mấy ngày tới có thể ngồi tiêu hóa cho thật tốt.” Cửu đi tới trước mặt Nhị Trưởng lão, nghiêm túc nói.
Nhị Trưởng lão hơi kinh ngạc.
Cửu sẽ nói cho nàng cái gì?
Để lại cuối cùng, là chuyện quan trọng nhất sao?
Sau đó Nhị Trưởng lão thông qua ánh mắt của Cửu, nhìn thấu vô tận, quá khứ và tương lai.
Đó là tương lai không tồn tại hoặc là quá khứ đã trải qua.
Nàng thấy được một số người, thấy được cả chính mình.
Sau đó lại thấy bản thân trong đó đang ngoắc tay với mình.
Đây là…
Là lần trước đó Cửu bảo nàng ngoắc tay?
Là đang ngoác tay với quá khứ hay tương lai của chính mình sao?
Trong chớp mắt này, Nhị Trưởng lão có chút tức giận.
Bị Cửu trêu đùa.
Chẳng qua lúc nàng quay lại nhìn về phía Cửu, thân thể Cửu đã trở nên mơ hồ, thậm chí đã sắp biến mất.
“Ta đã nói rồi, ngươi cũng không nhất định sẽ cảm thấy buồn.
Được rồi, ta đi dây.
Nhớ đề phòng Lục Thủy một chút, hắn sẽ đánh Tiểu Thất.
Giờ ta không cần ngươi nữa, Tiểu Tiểu Đình.
Đúng rồi.
Lục Lai Sự có thể sẽ giống như Tiểu Thất, rất khó lớn lên.
Đây chính là di chứng.
Ta đoán.
Đến lúc đó có thể hỏi Lục Thủy một chút.
Để Tiểu Tiểu Cổ đánh hắn.” Cửu nói.
Sau đó, nàng biến mất.
Nhị Trưởng lão nhìn nàng biến mất.
Đúng lúc này, tiếng cười của Cửu lại đột ngột vang lên:
“Nhớ kỹ ta, ta vĩnh viễn yêu các ngươi.
Các ngươi chính là thần quyến đệ nhất, là gia đình mà ta cực kỳ yêu mến.”
Nhị Trưởng lão đứng tại chỗ, nhìn Cửu biến mất, nhìn thế giới trở nên an tĩnh.
Nhất thời, trong lòng nàng có chút khó chịu.
Hoặc là nói, rất khó chịu.
Đã rất nhiều năm.
Đã rất rất nhiều năm rồi không có loại cảm giác này.
Nhất thời, nàng thậm chí còn muốn khóc, Cửu không phải người khác, cho nên nàng có thể quang minh chính đại ỷ lại vào Cửu.
Nhưng Cửu đã đi rồi.
Sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Trong lúc Nhị Trưởng lão đang ngẩn người, một cô bé tóc bảy màu đột nhiên xông vào trong tầm mắt của nàng:
“Cái kia, gần đây ta nhìn thấy một con chó nhỏ.
Ta có thể nuôi nó không?”
Chân Thần Duy Nhất nhìn xung quanh một chút, dường như có chút luống cuống.
“Thân là Chân Thần Duy Nhất, bên cạnh ta hẳn phải có Thần Thú mới đúng.
Đấy là uy nghiêm của Chân Thần.” Chân Thần Duy Nhất lại nói.
Cơn gió kia không dễ nói chuyện, cho nên nàng liền tìm đến nhân loại này.
Nhị Trưởng lão nhìn Chân Thần Duy Nhất, đột nhiên cảm thấy nàng quả thật rất giống Cửu.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng mở miệng nói:
“Không được, Thần Vực không có khả năng nuôi chó.”
Chân Thần Duy Nhất lơ lửng bên cạnh Nhị Trưởng lão, nói:
“Vậy ta nuôi ở bên ngoài.”
“Ở bên ngoài có thể nuôi chó được sao?” Nhị Trưởng lão ngồi xuống, tiếp tục xử lý linh dược.
“Ta thường xuyên ra ngoài cho nó ăn là được.”
“Này là muốn chạy ra ngoài đi chơi sao?”
“Ta cam đoan không chạy loạn, hơn nữa nhân loại ngu xuẩn kia cũng ở gần, ta muốn dẫn nàng đi trên con đường chính đạo.”
Ngày hôm sau.
Lục Thủy về tới tiểu trấn Thu Vân.
Bọn hắn đi một đường tới chỗ sân nhỏ của Lục Cổ.
“Nàng nói xem mẹ muốn tìm ta làm cái gì?” Lục Thủy tò mò nói.
“Không phải là chuyện muội muội chàng bị phát hiện chứ?” Mộ Tuyết đoán.
“Không có khả năng, có rất nhiều chuyện đều là suy đoán, còn chưa có sinh ra, mẹ chắc chắn không biết.
Ngay cả ta cũng chỉ là suy đoán.” Lục Thủy nói.
Hắn không tin là vì chuyện của Lục Lai Sự.
“Vậy hình như cũng không có chuyện gì cần để ý.” Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, quả thật không phát hiện ra chuyện gì.
Về phần con của nàng.
Trong khoảng thời gian này hẳn cũng sẽ có đi.
Nàng cũng phải có con.
Nhưng cũng rất có thể nó sẽ bằng tuổi cô của mình.
Lục Lai Sự tuy tuổi còn nhỏ, mà bối phận lớn.
Thật thú vị.