Đại kết cục (4)
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã đi tới sân nhỏ của mẹ.
Đông Phương Tra Tra không tới cùng, nàng đã đi mua đồ.
Nói lúc lên phải mang theo ít lễ vật, nếu không dì nhỏ sẽ nói nàng không có lễ phép.
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ đang chờ hai người.
Thấy con trai mình trở về, Đông Phương Lê Âm lập tức vẫy tay vui vẻ nói:
“Con trai, mau tới đây.”
Thấy mẹ mình khuôn mặt tràn đầy tươi cười, Lục Thủy liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Không có vấn đề gì.
Lục Thủy lập tức đi tới bên cạnh mẹ mình:
“Mẹ, đột nhiên gọi chúng con trở về, có chuyện gì không?”
Nói rồi liền định ngồi xuống.
Chỉ là còn chưa đặt mông xuống, Đông Phương Lê Âm đã chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, nói:
“Đến con trai, quỳ gối ở chỗ này, không cần phải ngẩng đầu nhìn mẹ.
Tiểu Tuyết Nhi ngồi cạnh ta là được.”
Lục Thủy: “???”
“Mẹ, con cảm thấy có phải là có hiểu lầm gì rồi hay không? Con ngồi thấy rất thoải mái, nếu thật sự không được, hay là để con ngồi cái ghế thấp một chút?” Lục Thủy mở miệng dò hỏi.
Đông Phương Lê Âm nghiêng đầu nhìn Lục Thủy, dường như đang hỏi lại.
Giờ lời nói của mẹ không dùng được nữa rồi sao?
Lúc này, ánh mắt Lục Cổ cũng nhìn sang.
Lục Thủy cảm thấy dáng vẻ của cha như sắp động thủ tới nơi.
Cuối cùng, hắn đứng dậy, đi tới phía trước mẹ, quỳ xuống.
Quả nhiên, hôm nay không phải ngày dễ dàng.
Mộ Tuyết ngồi ở một bên, cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Tóm lại là không lan tới người nàng là được.
Ngồi xem kịch là tốt rồi.
Lục Thiếu gia đáng đời, không biết đã làm việc ngu ngốc gì.
“Con trai, hỏi con một chuyện.
Có thể là cha mẹ quan tâm quá ít tới con, khiến con có chút oán giận.” Đông Phương Lê Âm nói.
Trong giọng nói mang theo sự tự trách.
“Mẹ, con không có.” Lục Thủy lập tức nói.
Hắn có oán giận gì chứ?
Mẹ đối với hắn rất là tốt.
Phần lớn là dưới tình huống như thế này.
Nhưng con trai thì cũng không thể thấy hết cha mẹ mình tốt tới mức nào, dù sao thì cũng thường xuyên bị dạy dỗ, thi thoảng còn bị đánh.
Luôn sẽ có lúc chán ghét.
Ví dụ như lần trước, chưa hiểu hết mọi chuyện đã phạt hắn đứng.
Vì sao lại phạt hắn đứng sao?
Quên rồi.
“Không có việc gì, mẹ sẽ không trách con, khi còn bé, mẹ cũng giống như con.
Có điều, miễn không khoa trương như vậy là được.
Đến, đứng lên.” Đông Phương Lê Âm lập tức tới nâng Lục Thủy dậy.
Lục Thủy không hiểu gì, mới vừa rồi bảo mình quỳ xuống, giờ lại bảo mình đứng lên.
Chỉ là rất nhanh sau đó, hắn lại nghe thấy giọng của mẹ mình vang lên:
“Đúng rồi, con trai, con nói xem lúc con tức giận, có phải sẽ muốn động thủ đánh cha mẹ để hả giận không?”
Trong nháy mắt khi nghe thấy câu này, Lục Thủy đứng hình.
Sau đó, hắn vừa mới đứng lên, lại trực tiếp quỳ xuống.
“Mẹ, con cảm thấy quỳ tương đối dễ chịu, không cần đứng lên.” Lục Thủy lập tức nói, sau đó bắt đầu giải thích:
“Về phần tức giận, vậy chắc chắn cũng không thể động thủ với cha mẹ.
Lại càng không dám đánh cha mẹ.
Mẹ, có phải mẹ đã bị ai mê hoặc rồi hay không?
Người này tâm tư cực kỳ hiểm ác, muốn làm tan rã tình cảm của hai mẹ con chúng ta.”
“Con trai nói rất đúng, Tộc trưởng đại nhân cảm thấy thế nào?” Đông Phương Lê Âm nhìn về phía Lục Cổ.
Lục Cổ cũng gật đầu:
“Nghĩ lại, quả thật là như vậy.”
Sau đó Đông Phương Lê Âm lại nhìn sang Lục Thủy, tiếp tục nói:
“Con trai, mẹ hỏi con, nếu như có người dám động thủ đánh cha mẹ của con, thì con có muốn giúp cha mẹ ra mặt hay không?”
“Mẹ, thực lực của con không mạnh.” Lục Thủy lập tức đáp.
“Vậy chính là không nguyện ý ra mặt sao?” Đông Phương Lê Âm hỏi lại.
Lục Thủy nhanh chóng phản bác:
“Mẹ, ta là Đứa Con Thần Chọn, tương lai chắc chắn sẽ rất mạnh, thực lực mạnh rồi liền giúp cha mẹ ra mặt.
“Vậy con trai đã nghe nói về Lưu Hỏa chưa?” Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Thủy, mỉm cười:
“Nghe nói hắn là người đứng đầu đương thời.
Đoạn thời gian trước hắn từng động thủ với bố mẹ, cướp đồ của chúng ta.
Con trai định khi nào thì tìm hắn tính sổ?”
Mộ Tuyết ngồi một bên cuối cùng cũng hiểu rõ, sau đó nàng nhìn Lục Thủy, chờ xem kịch.
Lục Thủy: “...”
Hắn cảm thấy mẹ có phải là đã biết cái gì rồi hay không?
Là ai tiết lộ bí mật?
“Mẹ, con cảm thấy ở giữa chắc chắn có hiểu lầm gì rồi.” Lục Thủy nói.
“Thật sao?” Đông Phương Lê Âm đưa tay vỗ vỗ đầu Lục Thủy, cười nói:
“Con trai trưởng thành rồi nha.”
“Không có việc gì, chúng ta còn có đứa con gái.” Lục Cổ lúc này mở miệng nói.
Lục Thủy cũng gật đầu, lớn lên cũng không dễ dàng.
“Ồ.” Đông Phương Lê Âm tỏ vẻ hiểu rõ:
“Hóa ra con trai cũng vì chuyện này mà tức giận, mới động thủ.”
“Nghĩ lại, khả năng chính là như vậy.” Lục Cổ cũng gật đầu.
“Mẹ, khi đó còn chưa có Lục Lai Sự.” Lục Thủy nói thẳng.
“A~” Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Cổ, nói:
“Tộc trưởng đại nhân, khi đó còn chưa có con gái.
Lục Cổ đứng dậy, sau đó mang theo Đông Phương Lê Âm đi ra bên ngoài.
Trên đường nhìn Lục Thủy một chút:
“Quỳ tới lúc cơm chiều.”
Lục Thủy: “...”
Lục Thiếu gia, mọi chuyện đã bại lộ rồi đi?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cười trên nỗi đau của người khác.
“Mộ Tiểu thư, vợ chồng đồng tâm.
Ta cũng quỳ, nàng không quỳ cùng ta sao?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói.
“Không cần.” Mộ Tuyết quay đầu cười hì hì, nói:
“Lục Thiếu gia quỳ, ta nhìn là được rồi.
Cảm giác giống như ta cũng bị phạt quỳ vậy.
Cuối cùng cũng tới phiên tiểu nữ ta xoay mình làm chủ.
Lục Thiếu gia quỳ cho tốt nha.”
Lục Thủy: “...”
Còn vợ cả đâu?
Quả là khiến cho người ta thất vọng.
Mấy ngày sau.
Lục Thủy đang mang điểm tâm tới cho Mộ Tuyết thì gặp Minh Nguyệt.
Vừa đẹp trai vừa xinh đẹp.
“Lục tiểu hữu, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.” Minh Nguyệt nhìn Lục Thủy, nhẹ giọng đáp được.
“Trạng thái của tiền bối có vẻ như rất tốt.” Lục Thủy thấy Minh Nguyệt rồi thì cũng không suy nghĩ gì nhiều người nữa, sau đó tiếp tục mở miệng.
“Nhìn thấy Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử chưa?”
“Đã gặp, rất khiến người ta ngoài ý muốn, đã trôi qua rất nhiều năm rồi.
Cuối cùng Cẩu Tử vẫn trở về nơi này.” Minh Nguyệt hơi xúc động.
Cẩu Tử từ trước tới giờ vẫn luôn do Lục gia nuôi, đã nhiều năm như vậy, cuối lại về với Lục gia.
“Chuyện Mộ gia đã xử lý tốt chưa?” Lục Thủy cầm điểm tâm đi trên đường.
“Ừm, đều đã xử lý tốt, cha vợ của tiểu hữu đã tiếp nhận toàn bộ, không có bất kỳ thay đổi nào.
Chỉ là ta không còn ở bên kia mà thôi.” Minh Nguyệt nói.
Lục Thủy gật gật đầu, như vậy cũng tốt, sau đó, hắn nhìn Minh Nguyệt, nói:
“Đương kim trên đời chỉ có một Chí Cao, Thiên Sinh Thần.
Mà Lục đã đáp ứng với ngươi, cho ngươi một cơ hội.
Bây giờ cơ hội ở chỗ của ta này.
Có muốn thử một chút không?”
Là cơ hội tấn thăng Chí Cao, thực lực của Minh Nguyệt hoàn toàn đủ.
Chỉ xem hắn có nguyện ý thử hay không.
Nghe thấy lời Lục Thủy nói, Minh Nguyệt hơi do dự, cuối cùng lắc đầu nói:
“Được rồi.
Như này là được rồi.”
Lục Thủy không có miễn cưỡng.
“Về sau có tính toán gì?”
Minh Nguyệt đã trải qua vô số năm trong cô độc, bây giờ đi vào tu chân giới, có thể nói là mười phần lạ lẫm.
“Trước tiên ở lại đây một thời gian ngắn đã, sau đó sẽ cân nhắc những cái khác sau.
Trên đời này còn dấu vết của mấy người Kiếm Nhất không?” Minh Nguyệt hiếu kỳ hỏi một câu.
Lục Thủy nhìn về phía Mê Vụ Chi Đô, cuối cùng lắc đầu:
“Đại khái là không có.”
“Vậy cũng chỉ có thể tìm những người khác, may mà còn thừa lại mấy người.” Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Cũng có không ít.” Lục Thủy mở miệng nói.
“Thời đại Viễn Cổ đã hoàn toàn kết thúc rồi.” Minh Nguyệt cảm khái nói.
“Đã qua nói cho cùng cũng là đã qua, tương lai cũng không nhất định sẽ đặc sắc hơn trước đó.
Lấy tinh thần nghênh đón tương lai thật tốt là đủ.” Lục Thủy mở miệng nói.
Ngừng một chút, Lục Thủy lại tiếp tục:
“Cần ta để người giúp ngươi sắp xếp chỗ ở không?”
“Làm phiền tiểu hữu rồi.” Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, lại hiếu kỳ nói:
“Bất Diệt Tiên Nhân tại sao lại muốn ở công viên vậy?”
“Ta cũng không biết.” Lục Thủy nhún vai.
Hắn thật sự không biết.
Một người một chó thực lực mạnh như vậy, dù thế nào cũng sẽ không trở thành lưu lạc đầu đường.
Nhưng bọn hắn lại thực sự lưu lạc đầu đường.
Cũng không biết vì sao.