Đại kết cục (5) Mấy tháng sau.
Lục gia.
Sân nhỏ chỗ Lục Cổ.
Rất nhiều người đã tụ tập xung quanh sân nhỏ.
Đông Phương Dạ Minh, Lục Thủy, Mộ Tuyết, Đông Phương Trà Trà, Lục Cổ.
Còn có Chân Thần Duy Nhất.
Cả đám đều đang chờ đợi.
Lục Cổ và Đông Phương Dạ Minh như dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.
Đúng vậy, hôm nay chính là thời gian mở thưởng, đừng nhìn ba vị Trưởng lão không ở đây tức là không quan tâm, chắc chắn cả ba đều đang chờ đợi tin tức.
Sau đó tới xem xét thiên phú.
Có điều con gái thì không có gì tốt mà xem xét thiên phú.
Con gái không giống với con trai.
Yêu cầu thấp.
Lục Thủy không có chút lo lắng nào, càng không thèm để ý tới thiên phú, hắn cầm trang sách kim loại lên, nhìn lại.
“Không dễ dàng, bây giờ mới gom góp đủ.”
Lúc này, hắn rốt cuộc đã có thể nhìn thấy ảnh chụp phía bên trên.
Mặt khác cũng không có gì đẹp mắt, chỉ là ảnh chụp chung của một nhà Lục, hoặc là ảnh đơn một người.
Quả thật rất quý giá.
Nhưng đối với Lục Thủy mà nói, quan trọng nhất là trong tấm ảnh chụp chung cuối cùng cũng có hình hắn ở đó.
Đáng tiếc không có Mộ Tuyết.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã thấy ảnh chụp có mình.
Hắn đứng ở ngoài rìa, bên cạnh Lục.
Là một thanh có sừng rồng, sắc mặt có chút hung ác.
Mắt trừng lên, lạnh nhạt.
Tương đối bình thường.
“Rất hung.” Lúc này, có một bàn tay nhỏ chỉ chỉ vào hình Lục Thủy trong tấm ảnh:
“Người này đặc biệt hung.”
Lục Thủy: “...”
Người cái gì cũng không nhớ rõ, lại nhớ kỹ cái này sao?
Mộ Tuyết cũng nhìn xem, có chút đáng tiếc.
“Đi sớm một chút, ta cũng sẽ có trong đó, có điều Lục Thiếu gia à, chàng thật đúng là quá xấu.”
“Đó là Mê Đô, liên quan gì tới ta?” Lục Thủy lạnh nhạt nói.
Là nam đã không tệ rồi, nhỡ đâu là nữ thì thật lúng túng.
Như vậy hắn sẽ xé bức ảnh này.
Trong lúc bọn hắn còn đang thảo luận, phía trong bất chợt vang lên tiếng khóc.
“Oa~ oa~”
Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Lục Cổ vẻ mặt chờ mong.
Rất nhanh sau đó, Mộc Cận đi ra.
“Đúng là con gái, mẹ con bình an.”
Lục Cổ lúc này mới thả lỏng.
Cực kỳ vui vẻ.
Đông Phương Trà Trà cũng cực kỳ vui vẻ:
“Vậy có phải là ta có thêm một muội muội rồi không?
Miểu Miểu muội muội?
Hay là Tiểu Lục muội muội?”
Lục Thủy lạnh mắt nhìn Đông Phương Tra Tra, cảm thấy không cách nào phản bác được.
Hình như thật sự là muội muội của Đông Phương Tra Tra.
Biểu muội cũng là muội muội.
“...”
“Lục Thiếu gia, đi, nhìn xem muội muội có đáng yêu hay không.” Mộ Tuyết lập tức nói.
Lục Thủy: “...”
Trẻ con vừa mới sinh ra thì có gì đáng xem?
Có điều quả thực muốn nhìn.
Không biết có giống dự đoán hay không.
Sau đó, Lục Thủy nhìn thấy một thủy linh bé gái.
Cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là.
Đứa trẻ này thật sự không dễ lớn lên.
Cái này, nên làm gì bây giờ?
Được rồi, giả bộ không biết đi.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, sẽ khó trưởng thành à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh Lục Thủy.
Rất nhỏ.
Lục Thủy lập tức nhìn sang, là Nhị Trưởng lão.
“A? Ta có chút nghe không hiểu.” Lục Thủy lập tức đáp lại.
“Cửu nói cho ta biết, hơn nữa ta cũng biết lai lịch của Hoa Lộ Thủy, việc nghịch chuyển thời không ta cũng biết.
Việc trên thiên kiếp có ký ức của chúng ta, ta cũng biết.” Nhị Trưởng lão nhìn Lục Thủy, bình tĩnh nói.
Giọng nói không hề chứa chút cảm xúc nào.
“Ha ha.” Lục Thủy cười khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, giả bộ không nghe thấy.
Nghe không hiểu, nghe không hiểu.
Cửu hỗn đản, thế mà lại hố hắn như vậy.
Cũng may là Cửu đã hoàn toàn chết đi, còn nếu như không thì…
Được rồi, tổ tông thật là khó lường.
— —
Ba năm sau.
Ở sân nhỏ của Lục Thủy, Mộ Tuyết đang tự bắt mạch cho mình.
Sắc mặt có chút không đúng.
“Lục Thiếu gia, chàng tới đây một chút.” Mộ Tuyết kêu lên.
Lục Thủy, vốn đang ngó chừng mấy bông hoa, nhìn sang phía Mộ Tuyết, sau đó đi tới.
“Mộ Tiểu thư ngã bệnh sao?” Lục Thủy hỏi.
“Không phải, chàng xem cho ta một chút.” Mộ Tuyết lập tức chìa tay ra, nói.
Lục Thủy hơi nghi hoặc, Mộ Tuyết đây là có chuyện gì?
Sau đó, hắn thử đặt tay lên bắt mạch cho nàng, tiếp đó thì ngây cả người.
“Lục Thiếu gia, đúng không đúng không? Ta không có cảm giác sai chứ?” Mộ Tuyết vẻ mặt mong đợi hỏi.
Lục Thủy nhanh chóng ổn định lại:
“Mộ Tiểu thư, nàng chờ một chút, ta đi tìm Nhị Trưởng lão.
Để Nhị Trưởng lão xem thử.”
Một lát sau.
Nhị Trưởng lão ngồi bắt mạch cho Mộ Tuyết.
Lục Thủy vẻ mặt khẩn trương đứng ở một bên, chờ đợi Nhị Trưởng lão mở miệng thông báo kết quả.
Mộ Tuyết cũng một tay nắm lấy Lục Thủy, cực kỳ khẩn trương.
Đã rất nhiều năm rồi a.
Nhị Trưởng lão sao vẫn chưa nói gì? Lục Thủy có chút không đợi được.
Nhưng lại không dám mở miệng.
Một lát sau, Nhị Trưởng lão mới thu tay lại, sau đó nhìn Lục Thủy.
Cuối cùng, Lục Thủy cũng đợi được tới khi Nhị Trưởng lão mở miệng.
Nhưng Nhị Trưởng lão lại không nói gì.
Một lát sau, nàng mới lên tiếng:
“Mang thai.”
Trong nháy mắt khi nghe thấy câu này, Lục Thủy và Mộ Tuyết trực tiếp ôm chầm lấy nhau.
Hạnh phúc vô cùng tận.
Nhị Trưởng lão cũng nhẹ thở phào, rốt cuộc cũng mang tahi.
Về sau, vấn đề không lớn.
Lục gia không tới mức không có hậu đại.
Thế hệ này thật không dễ dàng, hy vọng con của Lục Thủy sẽ không chịu thua kém.
Có điều rất nhanh sẽ có thể mở thưởng tiếp rồi, quả thực là chuyện vui vẻ.
“Mấy tháng đầu đừng có chạy lung tung.” Nhị Trưởng lão dặn dò.
Mộ Tuyết đương nhiên sẽ không từ chối.
“Đúng rồi, vốn định đợi tới kỳ nghỉ của Nhã Lâm thì về nhà một đoạn thời gian.
Nhưng bây giờ không được.
Để cho hai người Nhã Lâm và Nhã Nguyệt tới vậy.”
Lục Thủy không thèm để ý mấy loại chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn cuối cùng cũng sắp được làm cha rồi.
Về sau hắn sẽ có thể trở thành Tộc trưởng Lục gia, có càng nhiều uy phong.
Nhưng nghĩ lại, hắn lại không có thủ hạ.
Vẫn là thôi đi.
Để lão cha tiếp tục đi, chờ tới khi con hắn trưởng thành rồi, hắn sẽ mang theo Mộ Tuyết trốn nhà ra đi.
Nam Thành.
Kiếm Lạc dậy rất sớm, lúc ra khỏi phòng, trong miệng nàng ngậm dây buộc tóc, tay chải tóc vuốt lên.
Sau đó dùng một tay lấy dây buộc tóc buộc lại.
Định chuẩn bị làm bữa sáng.
Sắp được nghỉ hè rồi.
Nàng lại có thể về nhà.
Chỉ là tới khi nàng đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ rồi, tên viết tiểu thuyết kia vẫn còn chưa dậy.
Kiếm Lạc trực tiếp đạp cửa:
“Sắp muộn rồi!”
“Nữa, cửa mà bị đạp hỏng, ngươi có đưa tiền sửa không?” Sơ Vũ vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
Kiếm Lạc vẻ mặt ghét bỏ:
“Tối hôm qua ngươi làm gì mà như xác chết thế? Rồi đến lúc chết thế nào cũng không biết.”
Sơ Vũ đánh răng xong thì ngồi vào bàn ăn đã sắp xong bữa sáng, nói:
“Gần đây đang viết một cuốn công pháp, tối hôm qua vừa thử, xem có chỗ nào không ổn không.
Ai, mấy năm nay viết tiểu thuyết cũng không kiếm lời được bao nhiêu tiền, ngược lại, tu vi lại tăng lên.
Đây căn bản không phải thứ ta muốn.”
“Cái gì mà tu luyện, có ngày tẩu hỏa nhập ma chết cũng không biết.” Kiếm Lạc vừa ăn bữa sáng vừa nói.
“Lại nói, hôm nay cháo ăn rất ngon, mua ở ngoài về sao?” Sơ Vũ hỏi.
“Ta làm, không có ta thì mỗi ngày ngươi chỉ toàn ăn mấy đồ loạn thất bát tao thôi sao?
Loại người như ngươi còn có thể tìm nổi đạo lữ không chứ?” Kiếm Lạc nói.
“Dù sao cũng có ngươi ở đây rồi, ta còn tìm đạo lữ làm gì?” Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc, nói.
Nghe được câu này, Kiếm Lạc trực tiếp quay đầu:
“Vậy ta cũng không phải đạo lữ của ngươi.”
“Ngươi nguyện ý ta cũng không muốn, đây không phải sẽ làm chậm trễ việc viết tiểu thuyết của ta sao.” Sơ Vũ nói thẳng.
“Có bệnh, đáng đời ngươi độc thân.” Kiếm Lạc giễu cợt nói.
“Ăn đi ăn đi, sắp muộn rồi.” Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc một cái, nói:
“Nói tới, hai năm nay đều không ra ngoài được, sao ta có cảm giác ngươi càng ngày càng không có đầu óc vậy?”
Bốp!
Một cái gối đập thẳng vào mặt Sơ Vũ.
Không bao lâu sau, trên đường phố có thêm một đôi nam nữ sánh vai nhau đi về phía trường đại học.