Đại kết cục (6)
Minh Thổ.
Danh Dữ Trọng nhìn một đám hung thú trước mắt.
Mỉm cười:
“Thật là khéo, mấy năm đã trôi qua, giờ lại đụng phải các ngươi.”
Gầm!
Kẻ địch gặp mặt đỏ cả mắt, trực tiếp truy đuổi.
Giờ phút này, Danh Dữ Trọng chạy thẳng ra phía bên ngoài Minh Thổ.
Không được, vẫn là tới Tịnh Thổ đi.
Minh Thổ tạm thời không dung được hắn.
Hội nghị bốn người ở Ẩn Thiên Tông lại lần nữa mở ra.
“Không nói, Thiếu Tông chủ uy vũ.” Lịch Thiên Xích nói thẳng.
“Ha ha, ăn điểm tâm no quá rồi?” Hòa Vũ Diệp lập tức đáp.
“Chúng ta vẫn nên nói một chút chuyện sau đó đi, Thiếu Tông chủ đã mấy năm không xuất hiện rồi.
Chúng ta rất có thể rớt khỏi vị trí đỉnh cấp.
Những người khác đều đang truyền miệng nhau như vậy.” Những người còn lại nêu ý kiến.
“Lại nói, Tông chủ và Thiếu Tông chủ đều lùi về phía sau, chúng ta không phải cũng có thể bắt chước sao?” Lại có người hỏi.
“Vậy tìm người nối nghiệp sao?” Lịch Thiên Xích nghĩ nghĩ, lại nói:
“Chúng ta ngược lại đã có hai ứng cử viên, hai người còn lại các ngươi đi tìm đi.
Hai người này của chúng ta nếu như thua hai người các ngươi tìm tới, ta sẽ ăn phân tại chỗ.”
“Ha ha.” Hòa Vũ Diệp cười lạnh.
“Vì sao đột nhiên có nhiều chuyện cần chúng ta làm vậy?” Nhiếp Hạo nhìn nhiệm vụ phân phối tới, cảm thấy thống khổ.
“Chắc chắn là có nguyên nhân, hơn nữa, thời gian Thiếu Tông chủ biến mất đã quá lâu.
Ẩn Thiên Tông chúng ta lại không có chút danh tiếng nào bên ngoài, về sau có thể sẽ khó khăn một chút.
Sắp rơi khỏi đỉnh cấp.” Lạc Phong ngược lại không hề để ý.
“Kể cả vậy, ta cũng không cảm thấy những người khác có nhiều nhiệm vụ như này.” Nhiếp Hạo cảm thấy không công bằng.
“Đừng suy nghĩ, cứ an tâm tiếp nhận đi, tận lực trưởng thành.
Tương lai có khả năng sẽ không tốt lắm.” Lạc Phong thở dài.
Còn có thể có cách nào?
Thân ở Ẩn Thiên Tông, có một số việc là phải chấp nhận.
Làm việc nhiều một chút cũng coi như bình thường đi.
“Ngươi có phải là đã biết cái gì rồi hay không?” Nhiếp Hạo tò mò hỏi.
“Về sau ngươi sẽ biết, bây giờ vẫn cứ tiếp tục làm việc đi, cũng không có hại gì.” Lạc Phong nói.
“Hy vọng là như vậy.” Nhiếp Hạo tiếp lời.
Nói tới, hắn đến giờ vẫn không biết Thiếu Tông chủ rốt cuộc có hạ cấm chế lên mình hay không.
Nhưng cũng không quan trọng.
“Ha ha, Chưởng môn Thiên Nữ đại giá quang lâm, khiến những môn phái nhỏ như chúng ta bổng tất sinh huy.
Việc này không cần thương lượng.
Chúng ta đồng ý.
Giờ sẽ trở về chuẩn bị.
Không cần tiễn ta đi.” Một vi lão giả trực tiếp rời đi.
Chưởng môn Thiên Nữ: “...”
Đây là chỗ của các ngươi mà.
“Tốt, lần này bọn hắn không dám tùy ý ra giá loạn.
Chưởng môn vất vả rồi.” Tố Nhiễm vẻ mặt đắc ý nói.
“Chưởng môn, nên trở về tu luyện thôi.” Nam Bắc Trưởng lão nhắc nhở.
“Ừm.” Chưởng môn Thiên Nữ gật đầu.
Gần đây, tu vi của nàng tiến triển rất nhanh.
Hơn nữa dường như có thể thử đi triệu hoán Thiên Đạo Thượng Thương.
Có điều vẫn luôn không triệu hoán ra, có lẽ thực lực còn thiếu rất nhiều.
“Tố Nhiễm và Bắc Trưởng lão cùng ở lại giao lưu thêm một lúc đi.
Ta và Nam Trưởng lão sẽ mang Chưởng môn trở về.” Tố Loan mở miệng nói.
Chưởng môn Thiên Nữ đương nhiên không có ý kiến gì.
Gần đây không có nồi nào cần nàng cõng, cảm giác thật không quen.
Lúc này, trên vai của Chưởng môn Thiên Nữ có một con côn trùng nằm sấp, ngáp lớn,không tạo ra tiếng động gì.
Sau đó, nó tiếp tục ngủ.
Là Cổ Thần nhận chủ.
Đạo Tông.
Kinh Hải và Vũ Niết tiến vào một vòng tu luyện mới.
Tăng cao tu vi.
Đạo Tông Vũ Niết từ đầu tới cuối đều tin tưởng bản thân mình, nàng đi càng xa, sẽ đi càng nhanh hơn.
Kinh Hải ngược lại vô cùng bình tĩnh, hắn định nhìn xem chính mình có thể đi được bao xa.
Kiếm Nhất Phong.
Kiếm Nhất đứng trên ngọn núi, nhìn về phía chân trời.
Sau đó thở dài một tiếng:
“Cũng không biết là hai loại mực kia sẽ viết được bao lâu.”
Cuối cùng, hắn lắc đầu, không quá mức để ý.
Tiếp theo, hắn tu luyện
Muốn đột phá cảnh giới cao nhất.
Dùng kiếm của hắn, chém ra một con đường thuộc về riêng mình.
Kiều gia.
Kiều Thiến vừa mới bắt đầu tu luyện, nàng không rõ anh trai mình đã đi bao xa.
Nhưng nàng đã có con đường nàng muốn đi.
Nàng muốn trở thành hậu bối chói mắt nhất Kiều gia.
Núi Đông Lâm.
Trong phòng.
Trước bàn.
Trước khi đặt bàn.
“Cha, con muốn xin nghỉ, đến lúc đó con lại phải giúp hai người đi trồng hoa.” Hứa Tiểu Hồng vẻ mặt tràn đầy ý cười, nói.
“Được rồi, có điều ta có việc muốn làm.” Hứa Phương lập tức nói.
“Ăn cơm đi.” Nghiên Như trước tiên nói:
“Nhìn con gái từng chút lớn lên, hai người vô cùng vui vẻ.
Ở một khu rừng hoang.
Một người vừa suy nghĩ vừa bước đi từng bước trầm ổn.
Hắn nhìn lên bầu trời, tuyên câu phật hiệu, tiếp tục chuyện tu hành của hắn.
Mộ gia.
“Oa, thật là khó.” Nhã Lâm lúc này đã cao lớn hơn chút, nàng xem một cuốn sách tranh, vẻ mặt buồn thiu.
Năm nay lại không đạt tiêu chuẩn, ngươi sẽ lại bị mẹ đánh.” Nhã Nguyệt ở một bên nói.
“A? Thế nhưng thật là khó.” Nhã Nguyệt nằm nhoài trên bàn, kêu.
Lúc này, Thủy Vân Thú cũng đáp xuống
“Học hành cho tốt, đạt tiêu chuẩn, kỳ nghỉ này ta sẽ dẫn ngươi tới tiểu trấn Thu Vân, tìm Mộ Tuyết tỷ tỷ chơi.
“Trà Trà tỷ tỷ cũng sẽ đi.” Nhã Nguyệt nói.
Vừa nghe thấy câu này, Nhã Lâm lập tức lấy lại tinh thần, nói:
“Giữ lời chứ?”
“Đương nhiên.” Nhã Nguyệt lập tức đáp.
“Ta sẽ làm xong cái này.” Nhã Lâm lập tức bắt đầu tập trung làm việc.
Nhã Nguyệt vẻ mặt đắc ý nhìn Nhã Lâm.
Thật ra Mộ Tuyết tỷ tỷ đã bảo các nàng tới từ sớm rồi.
Lục gia.
Đinh Lương đang cho Băng Phượng ăn ăn.
Đây là công việc chủ yếu của nàng.
“Đinh Lương” Hương Dụ đi tới.
“Trà Trà Tiểu thư lại đi thám hiểm rồi sao?” Đinh Lương lập tức hỏi.
“Ừm, ta tới buông tha cho Đậu Nha, mới vừa lấy xuống từ trên đầu Trà Trà Tiểu thư xong.” Hương Dụ nói.
Trà Trà Tiểu thư rất là đáng yêu.
Chỉ là không thể đối phó với Băng Phượng được.
Băng Phượng vừa nhìn thấy Đậu Nha đã biết đại địch đời này của mình lại tới.
Nó lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Tiểu trấn Thu Vân.
Kiều Càn và một vị thiếu nữ mỹ mạo sánh đôi đi trên đường.
Thiếu nữ ăn bánh bao, vẻ mặt vui vẻ.
“Hôm nay nghỉ ngơi, chúng ta nên ăn cái gì đây?” Lâm Hoan Hoan mở miệng hỏi.
Lúc nghỉ ngơi nàng thi thoảng sẽ biến gầy.
Đương nhiên là dưới sự đồng ý của Kiều Càn rồi.
Có điều chỉ cần ít khi biến gầy là được.
“Ăn lẩu đi, chọn nhiều vào.” Kiều Càn nói.
“Vậy chúng ta mua chút đồ mang về ăn là được rồi.” Lâm Hoan Hoan nói.
Ngay lúc Kiều Càn đang định mở miệng nói gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng rầm.
Một cô bẽ ngã té lăn trên đất.
Trong tay nàng cầm cái bánh bao.
Lâm Hoan Hoan lập tức đi tới đỡ nàng dậy.
Sau đó, cô bé vừa nhìn thấy Lâm Hoan Hoan thì lập tức giấu đi cái túi nhỏ của mình:
“Đây là của anh trai và gia gia ta.”
“Ta xinh đẹp như vậy, ngươi còn đề phòng ta sao?” Lâm Hoan Hoan cảm thấy ủy khuất, có điều nàng vẫn hiếu kỳ, lại hỏi:
“Ngươi cũng không còn nhỏ như năm đó, sao vẫn còn như thế chứ?”
“Đi thôi, đưa nàng trở về.” Kiều Càn nói.
Lâm Hoan Hoan nắm tay cô bé đi về phía tiệm mì.
Lúc này, Chân Thần Duy Nhất mang theo một cô bé không cao hơn nàng bao nhiêu đi tới trước mặt một con chó đen.
Là một cô bé cực kỳ đáng yêu.
“Tiểu Lục, ngươi nhìn này, đây chính là tiểu cẩu cẩu ta nuôi, đặc biệt lợi hại.” Chân Thần Duy Nhất chỉ vào Cẩu Tử, nói.
“Cẩu Cẩu, ngươi tốt.” Lục Miểu Miểu nhìn Cẩu Tử, chào hỏi.
Cẩu Tử lập tức đứng lên.
“Cẩu Cẩu, biến lớn đi.” Chân Thần Duy Nhất nói.
Cẩu Tử không nói hai lời, trực tiếp biến lớn.
Uy phong lẫm liệt:
“Gâu gâu.”
Dường như đang nói ngồi lên đi, ta mang các ngươi đi bay.
Sau đó, Lục MIểu Miểu bị Chân Thần Duy Nhất ôm lên trên lưng Cẩu Tử, sau đó chính nàng cũng ngồi lên,hưng phấn nói:
“Xuất phát.”
Tiếp đó, Cẩu Tử mang theo hai cô bé bắt đầu lao vùn vụt trên không trung.
Chân Võ Chân Linh vội chạy theo, sợ xảy ra chuyện gì.
Chủ yếu là bọn hắn không nhìn thấy Chân Thần Duy Nhất a.
Chân Thần Duy Nhất phải học xong thần thuật, bọn hắn mới có thể nhìn thấy nàng.
Mà bây giờ, hai người nhìn Tiểu Tiểu thư bị một con chó chở đi lao vùn vụt.
Hoa Vũ Tuyết Quý vứt cả chuyện buôn bán sang một bên, vội chạy theo.
An Ngữ cũng giật mình kêu lên.
Trực tiếp đuổi theo.
Sợ xảy ra chuyện.
Đông Phương Trà Trà nhìn thấy Chân Thần Duy Nhất và Miểu Miểu muội muội thì sửa lại phương hướng, đi theo.
Ngược lại, nàng không hề cảm nhận được nguy hiểm gì, thân là một tỷ tỷ, trông chừng muội muội là việc cần làm.
Hôm nay, Chân Thần Duy Nhất lại vụng trộm mang Miểu Miểu muội muội chạy đi.
Chỉ là lúc đi qua, nàng lại phát hiện Miểu Miểu muội muội đã đi xuống từ trên người đại cẩu, ngồi xổm trước một cái quán nhỏ, nhìn chăm chú về phía trước.
“Nàng hình như đã coi trọng cái gì, nửa đường liền dừng ở đó.” Diệp Tân chính là người bày quầy bán hàng này, hắn đương nhiên biết cô bé trước mặt là ai.
Thanh Điểu cũng đang nhìn cô bé.
Thật đáng yêu.
Đông Phương Trà Trà rất tò mò, MIểu Miểu muội muội đang nhìn cái gì vậy?
Lúc Đông Phương Trà Trà tới gần, Lục Miểu Miểu liền phát hiện ra sự hiện diện của nàng .
Lập tức lôi kéo Đông Phương Trà Trà, nói:
“Trà Trà tỷ tỷ, ta muốn mua cái này.”
“Vịt vàng nhỏ?” Đông Phương Trà Trà có chút hiếu kỳ nhìn con vịt nhỏ.
“Qủa thực đáng yêu nha.
Muội muội thích thì người làm tỷ tỷ đây đương nhiên không thể từ chối nha.”
“Vậy cái này.” Lục Miểu Miểu liền ôm lấy một con ở nơi hẻo lánh nhất, nói:
“Trà Trà tỷ tỷ, về sau gọi nó là khoai lang có được không?”
“Hay gọi là khoai nướng đi, ta cảm thấy ăn sẽ càng ngon hơn.” Đông Phương Trà Trà nói.
Lục Miểu Miểu mở to mắt, cảm thấy cũng có thể.
Mê Vụ Chi Đô.
Nơi đầu nguồn vô tận có bốn đốm sáng, như ẩn như hiện.
== End ==