Phiên ngoại 1: Kiếp trước (1)
Lục gia.
Lục Thủy đang đứng ở trong sân.
Hắn nhìn viện tử không người xong sau đó cất bước đi ra ngoài.
Mộ Tuyết đã xuất quan, hôm nay hắn cũng phải xuất quan thôi.
Lần này không có nghiên cứu gì cả, tu vi đã đến cực hạn.
Sau khi đi ra khỏi viện tử, hắn nhìn thấy một thiếu nữ đang đi tới.
Lục Thủy nhìn nàng một cái, làm nàng có hơi giật mình, lùi về sau một bước.
Người này không phải là thị nữ.
“Vị nào?”
Lục Thủy hỏi.
Cũng chẳng phải là lão giả, không cần bận tâm tới việc đối phương có lúng túng hay không.
“Lục Thủy biểu đệ, ngươi lại quên mất ta rồi à?
Ta là biểu tỷ của ngươi nè.”
Đông Phương Trà Trà nhìn Lục Thủy, nàng lý giải:
“Không nhớ cũng không sao cả, chỉ cần gọi ta biểu tỷ là được rồi.
Ta tới tìm chị dâu.”
“Biểu tỷ?”
Lục Thủy nhìn Đông Phương Trà Trà chằm chằm.
Đông Phương Trà Trà gật đầu, dường như nàng rất đồng ý với xưng hô này của Lục Thủy.
“Đông Phương Tra Tra?”
Lục Thủy nhìn Đông Phương Trà Trà.
“Là Trà Trà.”
Đông Phương Trà Trà nhìn một vòng xung quanh rồi nói:
“Chị dâu đâu?
Ta có một đề toán muốn hỏi nàng.”
“Đề toán?”
Lục Thủy hỏi:
“Đề như thế nào?”
Mộ Tuyết không học được bao nhiêu năm, cuối cùng vấn đề này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu của hắn.
Hỏi trước vẫn hơn.
“Là như thế này.”
Đông Phương Trà Trà lập tức nói:
“Mấy ngày trước, ta có mượn Mộc Nha 12.000 viên linh thạch.
Tiểu di kiểm soát số lượng linh thạch của ta, khiến cho ta có hơi khó khăn một chút.
Sau đó, ta định sẽ chia nó làm hai lần để trả.”
Mộc Nha là ai vậy?
Lục Thủy hoàn toàn không hề có ấn tượng về người này, trong nhà hắn chắc chắn không có người này.
Hắn suy tư một chút, có thể là nhân vật nào đó ở trong Tu Chân Giới, hoặc cũng có thể là thị nữ ở trong nhà.
Lần bế quan này kéo dài tới tận 1.800 năm lận.
Mộ Tuyết lại tấn thăng, nếu không thì sẽ không bế quan lâu tới như vậy.
Nhưng mà tu vi của Mộ Tuyết vẫn chưa tới điểm cực hạn, cho nên có lẽ sau này sẽ còn phải bế quan nữa.
Hắn chỉ cần quan sát là được rồi.
“Sau đó thì sao?”
Lục Thủy hỏi.
“Lần đầu tiên ta trả 5.000, lần thứ hai ta trả 5.200, Lục Thủy biểu đệ cảm thấy ta làm như thế có ổn không?”
Đông Phương Trà Trà hỏi.
“Ổn.”
Lục Thủy không cần suy nghĩ, lập tức đưa ra đáp án.
“Ta cũng thấy nó rất ổn, nhưng mà Mộc Nha lại nói không đúng, nói ta ức hiếp người khác.
Sau đó, ta cảm thấy bản thân mình nên hỏi chị dâu thì tốt hơn.
Hiện tại, ngay cả Lục Thủy biểu đệ cũng nói là nó ổn, vậy chắc chắn là do Mộc Nha cảm thấy ta dễ lừa.
Ta phải tìm nàng để nói chuyện mới được.”
Đông Phương Trà Trà lập tức muốn đi tìm người ta để tranh luận.
Lục Thủy suy tư một chút.
Sau đó hắn gọi Đông Phương Tra Tra lại:
“Khoan đã.”
Đông Phương Trà Trà có chút hiếu kỳ hỏi:
“Sao thế?”
“Mộc Nha là ai?”
Lục Thủy hỏi.
“Nhân viên chăm sóc Linh Thú mới tới, tu vi rất cao, thiên phú cũng khá tốt, trong nhà hình như còn rất có tiền.”
Đông Phương Trà Trà cười nói:
“Rất hay mời ta ăn.”
Nàng không biết ngươi là ai à?
Đông Phương Tra Tra thường xuyên đi qua lại ở trong nhà, ngày thì làm hộ vệ, ngày thì làm công việc quét dọn.
Tóm lại, luôn có một vài người không biết Đông Phương Tra Tra cũng là đại tiểu thư ở Lục gia.
Sau khi biết được đối phương là ai, Lục Thủy liền gật đầu nói:
“Ta sẽ giúp ngươi trả lại linh thạch.
Đông tây nam bắc, thích hướng nào?”
“Hả?”
Gương mặt của Đông Phương Trà Trà tràn đầy sự nghi hoặc.
“Vậy thì chọn ngẫu nhiên đi.”
Lục Thủy nói.
Hắn duỗi tay ra, cách không chạm vào người Đông Phương Trà Trà.
Sau đó trên bầu trời xuất hiện cổng không gian thứ tư.
Đông Phương Trà Trà bay lên, xoay vài vòng trên không trung, sau đó rớt vào cửa phía bắc.
“Aaa, chị dâu cứu ta.”
Tiếng kêu thảm thiết của Đông Phương Trà Trà vang lên.
Nhưng mà rất nhanh sau đó nó đã biến mất ở trong cổng không gian.
Lục Thủy phủi tay nói nhỏ:
“Diệt khẩu thành công.”
Bịch!
Đột nhiên có một âm thanh đồ vật gì đó rơi xuống vang lên.
Hắn quay đầu sang nhìn.
Là một thị nữ bưng đồ.
“Thiếu, thiếu gia?”
Thị nữ lập tức cúi đầu.
“Ừ.”
Lục Thủy khẽ gật đầu.
Có lẽ là thị nữ của mẹ, nói chung là hắn không biết.
Thời điểm bế quan lần trước, người thị nữ kia cũng sắp tới thời gian phải về hưu rồi.
Có lẽ người này là người mới tới.
Tu vi ngũ giai.
Có lẽ cũng sắp về hưu luôn rồi.
“Thiếu gia, hình như lúc nãy ta nghe thấy tiếng kêu cứu của Trà Trà tiểu thư.”
Thị nữ có hơi để ý tới chuyện này.
“Nếu như ngươi có nghi hoặc hay lo lắng gì, thì ngươi có thể trực tiếp nói với mẹ của ta.”
Lục Thủy nói.
Sau đó hắn cất bước đi ra ngoài.
Mộ Tuyết đang đi dạo ở Thu Vân Trấn cùng một tiểu gia hỏa.
Một lúc sau.
Lục Thủy có mặt ở Thu Vân Trấn.
Nhà cửa ở thị trấn không cao, dùng ma pháp quang điện.
Lục Thủy:
“...”
Mới mấy năm trôi qua thôi mà nơi này đã thay đổi phương hướng khoa học kỹ thuật rồi.
Hắn có hơi không theo kịp thời đại.
Tất cả đều do Mộ Tuyết, chỉ tu luyện để tấn thăng thôi mà cũng phải tốn hơn nghìn năm.
Rất nhanh sau đó Lục Thủy đã đứng trước một cửa hàng điểm tâm, hắn thấy Mộ Tuyết ở đó.
Lúc này, Mộ Tuyết đang mặc một cái quần và áo tay dài, cột tóc đuôi ngựa.
Nhìn giống như một thiếu nữ vậy.
Giả bộ nai tơ.
Lục Thủy âm thầm nghĩ như thế.
Chỉ có điều, khi hắn vừa mới suy nghĩ như thế, thì Mộ Tuyết đã quay đầu sang.
Trong mắt hình như còn có cả sát khí.
Lục Thủy:
“...”
Thiên sinh lệ chất.
Bên cạnh Mộ Tuyết là một thất thải tiểu nữ hài.
Lục Thủy đi tới chỗ nàng, thất thải thiếu nữ nhìn thấy Lục Thủy thì liền hừ lạnh một tiếng.
Dường như nàng rất không muốn nhìn thấy Lục thiếu gia - Lục Thủy.
“Lục thiếu gia, ngươi chọc gì tới Tiểu Thất à?”
Mộ Tuyết gọi thêm một phần điểm tâm nữa cho Lục Thủy.
Nàng vừa mới đi tới bên cạnh Lục Thủy liền cọ mặt lên người Lục Thủy.
“Mộ tiểu thư, nếu như ta cũng cọ như thế trên người của ngươi, ngươi đoán thử xem sẽ như thế nào?”
Lục Thủy hỏi.
“Nếu như không bị người khác nhìn thấy, thì chẳng sao cả, còn nếu như bị người khác nhìn thấy, thì ta sẽ nói là Lục thiếu gia là tên lưu manh.”
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi đắc ý nói.
Điêu dân.
Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.