Phiên ngoại 1: Kiếp trước (2)
Lục Thủy quay sang nhìn thất thải thiếu nữ rồi nói:
“Ngươi có thể tự mình đi chơi.”
“Hừ, nhân loại ngu xuẩn.”
Thất thải thiếu nữ chạy lên trên đầu Lục Thủy, đạp hai cái rồi bay thẳng về phía Lục gia.
Lục Thủy sờ lên đầu, sau đó nhìn về hướng mà thất thải thiếu nữ rời đi, nói:
“Ai đã làm cho nàng có thói quen như thế?”
Mộ Tuyết sửa sang lại đầu tóc cho Lục Thủy, sau đó nói:
“Thất vẫn rất khôn khéo, có phải ngươi đã ức hiếp nàng hay không?”
“Trước kia, khi Tu Chân Giới rung chuyển, có thể người ở bên ngoài lại đánh nhau, tạo ra sự tổn thương khá lớn cho thế giới, nàng bảo ta hỗ trợ.
Nhưng mà ta không có đi, có lẽ vì thế mà nàng ghi hận ở trong lòng.”
Lục Thủy nói.
“Tiểu Thất không chịu được việc thế nhân gặp khổ, nhưng mà thực lực của nàng lại không đủ, chỉ có thể tìm người hỗ trợ.”
Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu, sau đó hắn dắt Mộ Tuyết đi một hướng khác:
“Mộ tiểu thư muốn tấn thăng?”
“Không tấn thăng để cho Lục thiếu gia vứt bỏ à?
Làm vợ cả nhiều năm như thế rồi, hoa tàn cho nên ít bướm.”
Mộ Tuyết giả bộ nói.
“Vậy mà còn giả bộ mình là nai tơ…A!”
Lục Thủy còn chưa dứt lời, thì chân hắn đã bị đạp một cái.
Có hơi đau.
“Lục thiếu gia, vừa mới xuất quan, nếu như ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói chuyện, ngươi có muốn nói không thành lời không.”
Mộ Tuyết cảnh báo.
Lục Thủy nhìn xuống chân của mình, hỏi:
“Mộ tiểu thư, ta cảm thấy có hơi đau hơn một chút so với lúc trước.
Có phải ngươi đã lên ký rồi không?”
Ách!
Mộ Tuyết trực tiếp nhảy lên lưng của Lục Thủy rồi nói:
“Hừ, ngươi trải nghiệm thử xem ta có nặng lên hay không, chỉ cần cõng một lúc là biết ngay thôi.
Lục thiếu gia, nhớ chọn nơi không người mà đi, ngươi cõng ta về nhà đi.
Sau đó, ngươi nói cho ta biết xem ta có mập lên hay không.”
Lục Thủy:
“...”
Chỉ có thể cõng mà thôi.
Trên đường đi, Mộ Tuyết ghé lên người Lục Thủy, nhỏ giọng nói:
“Lục thiếu gia, nếu như rời đi, có phải sẽ không về được hay không?”
“Sẽ không.”
Lục Thủy lắc đầu, sau đó nói:
“Với lại, không phải có ta đang chờ ngươi sao?
Cũng chẳng tốn quá nhiều thời gian.”
Mộ Tuyết hơi nhúc nhích cơ thể, nàng ghé sát vào bên mặt Lục Thủy, nói:
“Lục thiếu gia, mặc dù ngươi không phải là đối thủ của ta, nhưng mà cảnh giới giữa chúng ta có sự chênh lệch rất lớn.
Tại sao ta có thể đuổi kịp ngươi nhanh tới như thế?”
“Không phải là nhanh như thế đã đuổi kịp ta, mà là do ta vẫn luôn ở cảnh giới này.”
Lục Thủy nói.
“Vẫn luôn?”
Mộ Tuyết đạp Lục Thủy một cái rồi nói:
“Lục thiếu gia, ngươi cho rằng chỉ cần ngươi nói như thế, thì có thể khiến cho người vợ suốt bao nhiêu năm của ngươi xúc động sao?
Ta sẽ không tùy tiện bị lời của Lục thiếu gia làm cảm động nữa đâu.”
“Vậy thì ngươi sẽ như thế nào?”
Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết trực tiếp cắn một cái vào miệng của Lục Thủy, sau đó nàng thả ra, nói:
“Cùng lắm là chỉ cắn Lục thiếu gia một chút để biểu lộ sự yêu thích mà thôi.”
Lục Thủy khẽ cười, tiếp tục cõng Mộ Tuyết về viện tử.
“Không đi tới chỗ của mẹ à?”
Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy lắc đầu, sau đó đi vào trong phòng, nói:
“Cân nặng của Mộ tiểu thư không thay đổi gì cả, nhưng mà cân nặng của Mộ tiểu thư cũng không thể biểu thị được ngươi mập hay gầy, phải dùng tay kiểm tra một lần mới biết được.”
“Như vậy à.”
Mộ Tuyết cười nói:
“Lục thiếu gia có cần ta thay một bộ quần áo rộng thùng thình để ngươi kiểm tra hay không?”
“Không cần, cứ như thế này là được rồi.”
Lục Thủy khẽ nói.
…
Ngày kế tiếp.
“Ta định nói với cha mẹ một tiếng rồi sẽ bế quan tu luyện tiếp.
Để có thể đuổi kịp được Lục thiếu gia.”
Mộ Tuyết từ trên giường ngồi dậy, sau đó nàng đi thay quần áo, chuẩn bị cho lần bế quan tiếp theo.
Lục Thủy suy nghĩ một chút, trong lúc Mộ Tuyết bế quan, hắn phải làm cái gì đây?
Hiện tại không có việc gì cần phải nghiên cứu cả.
Ngồi chờ bên cạnh Mộ Tuyết, nhìn Mộ Tuyết bế quan à?
Cũng không phải là không thể.
Nếu không thì có thể đọc sách một chút, chuẩn bị cho lần nghiên cứu tiếp theo.
…
“Vừa mới xuất quan lại muốn bế quan tiếp sao?”
Đông Phương Lê Âm nói khẽ với Mộ Tuyết.
“Cảnh giới mới như thế nào rồi?”
Lục Cổ tò mò hỏi.
Bọn họ cảm thấy có hơi không đúng cho lắm.
“Phải rời khỏi thế giới này mới có thể đạt tới được cảnh giới mới.”
Lục Thủy ngồi ở bên cạnh vừa ăn điểm tâm vừa nói.
Điểm tâm mà mẹ làm thật sự rất khó ăn.
Nhưng mà không thể không ăn.
Dáng vẻ của Đông Phương Lê Âm vẫn trẻ như cũ, dường như nàng chỉ là một thiếu nữ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
Gương mặt của Lục Cổ cũng không hề bị năm tháng bào mòn.
Nhưng mà, trong mắt hắn lại mang theo sự tang thương.
Dáng người cũng có hơi tiều tụy đi một chút.
Dường như trong tộc đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Có lẽ hắn là người giữ được chức vụ Tộc trưởng lâu nhất từ trước tới giờ ở Lục gia.
“Rời, rời khỏi thế giới?”
Đông Phương Lê Âm giật mình, sau đó trên mặt nàng hiện lên sự mất mát, nàng nói:
“Con trai nhà người ta thì rời khỏi nhà để tự lập, con nhà chúng ta thì rời khỏi thế giới để tự lập.”
Lục Thủy:
“...”
Cũng đâu phải là ta không trở lại nữa đâu.
Có cần phải như thế hay không?
Có điều, rất nhanh sau đó Đông Phương Lê Âm lại hoạt bát trở lại:
“Nếu vậy thì Thu Vân Trấn có lẽ nên ăn mừng.
Nhưng mà, dù có đi ra ngoài thì cũng phải nhớ thật kỹ việc phải sinh em bé.
Có con thì trở về, còn không có con thì về hay không cũng chẳng sao cả.
Tốt nhất là đừng về.”
Lục Thủy:
“...”
“Chúng ta có Trà Trà là đủ rồi.
Đúng rồi, khi nào thì Trà Trà mới được kéo về?”
Đông Phương Lê Âm hỏi Lục Thủy.
“Kéo về?”
Mộ Tuyết hiểu kỳ hỏi:
“Trà Trà lại đi đâu rồi?”
Lục Thủy trầm mặc không nói.
Có liên quan gì tới hắn cơ chứ?
Hắn chỉ là tiện tay xử lý một tên Tra Tra mà thôi.
…
Mấy trăm năm sau.
Mộ Tuyết bế quan xong.
“Lục thiếu gia, ngươi quan sát toàn bộ quá trình bế quan của ta luôn đó à?”
Mộ Tuyết quay đầu sang nhìn Lục Thủy, vẻ mặt hiện lên sự bất mãn.
“Sẵn tiện chỉ điểm cho ngươi.”
“Ngươi còn bảo ta đi vào trong nước để tu luyện, bị ngươi nhìn thấy hết cả rồi.”
Mộ Tuyết trừng mắt nhìn Lục Thủy, nói.
“Thực ra…”
“Hửm?”
Mộ Tuyết trừng mắt nhìn Lục Thủy.
“Thực ra là do Mộ tiểu thư quá đẹp, cho nên ta không nhịn được mà nhìn chằm chằm.”
Lục Thủy sửa lại lời.
“Hừ, tạm chấp nhận.”
Mộ Tuyết cười nói.
Sau đó nàng lôi Lục Thủy đi, nói:
“Thật sự có thể trở về sao?
Ta cảm giác sẽ không thể trở về được.”
“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ rồi, việc tiến giai chỉ là thuận tiện mà thôi, chủ yếu là đi nghiên cứu.
Sẽ không ảnh hưởng tới những thứ khác.”
Lục Thủy nói.
Sau đó, bọn họ đi tới phía trên ngọn núi.
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết, bọn họ có hơi lo lắng.
Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cũng đứng ngay bên cạnh.
Đông Phương Trà Trà và thất thải thiếu nữ cũng có mặt ở đây.
“Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó chứ?”
Tam trưởng lão hỏi.
“Nếu như về không được, thì nhớ là phải sinh một đứa để trả về đó.”
Nhị trưởng lão nói.
Thất thải thiếu nữ bĩu môi đứng cạnh Đông Phương Trà Trà, nàng cảm thấy không vui.
Lục Thủy:
“...”