Phiên ngoại 1: Kiếp trước (3)
“Sẽ sớm quay lại thôi, không cần quá lo lắng.”
Sau đó, Lục Thủy nắm lấy tay của Mộ Tuyết, bắt đầu tiến về phía không trung.
“Chờ ở đây một lúc đi, chúng ta sẽ trở về ngay thôi.”
Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
“Tạm biệt chị dâu.”
Đông Phương Trà Trà vẫy tay từ biệt.
Lỡ đâu chị dâu của bọn họ không thể trở về được nữa thì sao.
Sau đó, bọn họ cảm nhận được một luồng sức mạnh vượt qua hết tất cả mọi thứ.
Tất cả nhân quả của Lục Thủy và Mộ Tuyết bắt đầu tập trung lại.
Dường như chúng muốn thoát ra khỏi thế giới này.
Không còn thuộc về thế giới này nữa.
Đây chính là siêu thoát.
Nhân quả quy nhất.
Thoát khỏi sự gò bó của vạn vật.
Vượt ra khỏi thế giới.
Vượt ra khỏi cảnh giới của người phàm.
Nhóm người Đông Phương Lê Âm cảm thấy bọn họ sẽ không thể trở về được nữa.
Người thoát ra khỏi thế giới sẽ không thể nào quay lại được.
Đây chính là cảm giác của bọn họ.
Ngay lúc này, bọn họ thấy Lục Thủy và Mộ Tuyết biến mất ở phía chân trời, bọn họ nhìn hai người rời khỏi thế giới này.
Nhìn hai người bọn họ có thể sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này.
Không chỉ bọn họ có cảm giác như thế, mà ngay cả Mộ Tuyết cũng cảm thấy như vậy.
Tất cả nhân quả quy nhất.
Rời khỏi thế giới này.
Với lại, thế giới cũng khó mà có thể chứa đựng được bọn họ.
Thật sự có thể trở về sao?
Mộ Tuyết nắm chặt lấy tay của Lục Thủy.
Nếu như Lục Thủy đã nói là có thể, vậy thì là có thể.
Lúc này, bọn họ đi ra khỏi thế giới, sức mạnh ở trên người bắt đầu thăng hoa.
Một loại sức mạnh không rõ toát ra từ trên người bọn họ.
Vượt ra khỏi sức mạnh của người phàm, vượt xa thế giới.
Cuối cùng, bọn họ đáp ở vô tận hư vô, trong hỗn độn hư không.
Khi bọn họ xuất hiện, khi ánh mắt bọn họ đầu khuếch tán, những thứ vốn mất trật tự ở xung quanh dần trở nên có trật tự.
Dường như nó đang tạo nên một vùng tinh không vô tận, vô quang, vô nguyên.
Hư vô mờ mịt.
“Lục thiếu gia, đây là đâu vậy?”
Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy đang đứng ở bên cạnh.
Lục Thủy quan sát cẩn thận một hồi, lắc đầu nói:
“Không biết, có lẽ là đại thế giới?
Nhưng mà, ngoại trừ một đạo sinh mệnh, ta hoàn toàn không phát hiện ra được bất kỳ tồn tại có sinh mệnh nào cả.”
“Một đạo sinh mệnh? Ở đây có người ư?”
Mộ Tuyết hiếu kỳ nhìn xung quanh.
“Ừ.”
Lục Thủy gật đầu, chỉ về phía trước rồi nói:
“Cách đây không xa, hắn đang đến đây.
Xem ra là sinh vật đã siêu thoát rất lâu rồi.”
“Nhân loại? Hơn nữa còn là hai người.”
Lục Thủy vừa dứt lời, trong hỗn loạn liền xuất hiện một cặp mắt.
Trong đôi mắt ấy giống như chứa đựng cả vạn vật, nhưng mà dường như cũng không có gì cả.
“Sau khi siêu thoát, ngươi sẽ hối hận.”
Cường giả không biết tên nói.
“Hối hận?”
Lục Thủy tò mò hỏi:
“Tại sao lại hối hận, ở đây có cường địch sao?”
“Không có.”
Giọng nói trầm thấp của cường giả đã siêu thoát vang lên:
“Không chỉ không có cường địch, thậm chí nó còn chẳng có gì cả.
Ở đây, ngươi phải trải qua năm tháng vô tận.
Mặc dù trật tự có thể sẽ thành lập vì ngươi, nhưng mà không hề có sự tồn tại của bất kỳ sinh mệnh nào cả.
Bởi vì, nếu như không siêu thoát, thì không thể nào sống sót ở đây được
Cho nên, chỉ có thể du đãng khắp nơi để tu luyện.
Ta là người siêu thoát đầu tiên trong năm tháng vô tận ấy, vị trí này của ngươi là nơi mà trước đó ta đã từng phát hiện ra một lần, ta vốn dĩ nghĩ rằng người kia sẽ lựa chọn xuất hiện, nhưng không ngờ hắn lại từ bỏ.
Hắn rất thông minh.
Người kia là các ngươi ư?”
“Không phải, ta cũng không biết người mà ngươi đang nói tới là ai.
Nhưng mà, có một điểm ngươi sai rồi.”
Lục Thủy nhìn đối phương rồi nói:
“Chỉ có ngươi mới có thể du đãng khắp nơi đây mà thôi.
Ta sẽ trở lại thế giới cũ.
Dù sao đi nữa thì ta cũng phải trở về.”
“Ha ha ha.”
Cường giả đã siêu thoát cười rộ lên rồi nói:
“Lúc ta vừa mới thoát ra, ta cũng ngây thơ như ngươi vậy.
Nhưng sự thật là, ta đã không thể tìm thấy được đường nữa, đi ra thì dễ, nhưng muốn trở về thì là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, thế giới cũng không chịu nổi.
Không tin thì các ngươi quay đầu lại nhìn một cái mà xem.”
Mộ Tuyết quay đầu lại nhìn, nàng phát hiện sau lưng mình đúng thực là không có gì cả.
Nhưng mà, nàng vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy lắc đầu nói:
“Không phải là do ta ngây thơ, mà là do ngươi quá yếu.”
“Ngu xuẩn.”
Đôi mắt kia trực tiếp hiển lộ vạn vật.
Lực lượng vô cùng đáng sợ.
Lực lượng đó trực tiếp lao thẳng về phía Lục Thủy.
Nó dường như có thể hủy diệt bất kỳ nhân vật nào.
Khi đối mặt với loại lực lượng này, Lục Thủy chỉ đưa tay ra rồi nói:
“Kinh hồng, một ngón tay.”
Oanh!
Vụ nổ đó bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, biến những thứ vốn có thứ tự trở thành không có thứ tự.
Đôi mắt vừa nãy chỉ còn lại một con.
Hắn khiếp sợ nói:
“Sao có thể như thế được cơ chứ?”
“Có thể chia việc siêu thoát ra làm hai cảnh giới.”
Lục Thủy nhìn đối phương rồi nói:
“Một loại là như ta, một loại là như ngươi.”
Lục Thủy không để ý tới lời tiếp theo của đối phương, trực tiếp dắt Mộ Tuyết quay về.
Hắn nói tiếp:
“Ngươi nhìn lại thử đi, con đường quay về chưa bao giờ biến mất cả.”
Ngay khi Lục Thủy xoay người lại, con đường quay về thế giới cũng theo đó mà mở ra.
Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng theo đó mà tiến vào trong thế giới.
“Chuyện này, làm sao có thể như vậy được cơ chứ?”
Ngay lúc này, con mắt còn sót lại kia dường như đã nhận lấy sự tấn công trí mạng.
“Dạy ta, xin ngươi, dạy ta.”
Hắn vừa dứt lời, thì Lục Thủy và Mộ Tuyết đã biến mất.
Con đường kia cũng theo đó mà biến mất.
Hắn thứ nhích tới gần đó, nhưng mà lại chẳng hề có cái gì cả.
Hắn hoàn toàn không cách nào lý giải được tại sao người kia lại làm được như thế.
Tại sao lại có thể làm được như thế?
Hắn đã nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng mà từ đầu tới cuối, hắn đều không thể làm được.
Có rất nhiều cảnh giới siêu thoát, hắn có hơi hiểu được lời của đối phương rồi.
Bọn họ là hai loại siêu thoát hoàn toàn khác nhau.
Hắn sững sờ tại chỗ.
Không hề rời đi.
Hắn đang chờ, chờ người kia một lần nữa xuất hiện.
Hắn trải qua vô tận năm tháng ở đây.
Hắn tự do, nhưng mà lại cô độc.
Chẳng có mấy ai có thể siêu thoát được cả, cho nên ở đây không thể nào náo nhiệt lên được.
Với thực lực của hắn thì không thể nào sáng tạo ra sinh mệnh ở đây được cả.
Thời gian bắt đầu trôi qua.
Hắn đã chờ đợi ở đây vô số năm rồi.
Không hề từ bỏ, vẫn tiếp tục chờ đợi.
Cho tới tận khi hắn cảm thấy thông đạo thế giới có dấu hiệu mở ra.
Hắn lập tức mở đôi mắt đã sớm hồi phục của mình ra, chờ nhân loại kia tới.
Hy vọng của hắn chính là nhân loại kia.
Quả nhiên.
Nhân loại kia đã xuất hiện.
Lục Thủy một lần nữa xuất hiện ở nơi hư vô này.
“Nhân loại, ngươi dạy ta đi, không thì để ta đi tới thế giới của ngươi cũng được.
Ta cam đoan bản thân sẽ an phận thủ thường.”
Cường giả đã siêu thoát thở dài nói:
“Ta ở đây quá lâu rồi, ta tự do, nhưng chẳng khác nào bị cầm tù cả.”
Lục Thủy đứng ở trong hư không, khí tức lúc này của hắn vô cùng nội liễm.
Lần này, hắn đi tới đây là vì muốn gặp người này.
“Dạy ngươi chuyện rất khó, nhưng mà ta có thể tặng ngươi lại cho thế giới trước đó của ngươi.
Nhưng mà, ngươi cũng phải giúp ta một chuyện.”
Lục Thủy nói.
“Đưa ta quay về thế giới của ta?
Sao có thể được chứ?”
Cường giả đã siêu thoát kinh ngạc hỏi.
“Không gì là không thể cả, giới hạn cao nhất của sức mạnh vượt xa suy nghĩ của ngươi.”
Lục Thủy đứng ở trước mặt đối phương, hắn đưa tay ra, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh.
Lúc này, một quả cầu xuất hiện ở đầu ngón tay của hắn.
Ngay khi nhìn thấy thứ này, cường giả đã siêu thoát liền vô thức lùi về sau.
Hủy diệt…
Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là vật này có thể giết chết hắn.
“Đây là cái gì?”
Hắn hỏi.
“Không biết.”
Lục Thủy lắc đầu, sau đó lại nói tiếp:
“Khi ta phát hiện ra được nó, sau đó ngưng tụ nó lại, ta phát hiện chưa ai từng phát hiện ra cái này cả.
Ta vậy mà lại không tìm ra được bất kỳ tin tức gì ở trên vật này.
Vật này có thể là một loại trạng thái, cũng có thể là một loại vật chất.
Đương nhiên, cũng có thể là một loại cảnh giới.
Cho nên, ta mới đặt cho nó một cái tên.
Tên của nó là - Vĩnh Hằng.
Sau này, chỉ cần có người đạt tới cảnh giới này, tìm ra được nó, thì sẽ có được thông tin này.”