Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1441 - Chương 1439: Phiên Ngoại 2: Bắt Đầu Nghịch Chuyển Thế Giới (1)

Chương 1439: Phiên ngoại 2: Bắt đầu nghịch chuyển thế giới (1) Chương 1439: Phiên ngoại 2: Bắt đầu nghịch chuyển thế giới (1)

Phiên ngoại 2: Bắt đầu nghịch chuyển thế giới (1)

Thu Vân Trấn.

Nhà ga.

Một đôi nam nữ đang tản bộ bên cạnh nhà ga.

"Khi nào mới xây lại trạm xe lửa?"

Lục Thủy hỏi.

Đúng vậy.

Hai người đang tản bộ kia chính là Lục Thủy và Mộ Tuyết.

"Ngày nào Lục thiếu gia cũng bế quan, cho nên ngươi không biết bên ngoài đã xảy ra rất nhiều việc.

Với lại, đây là trận pháp khởi động tàu siêu tốc, không giống với trước kia."

Mộ Tuyết nói.

"Trước kia chẳng lẽ không dùng trận pháp à?"

Lục Thủy hỏi.

Thế giới thay đổi rất nhanh, vạn vật tiêu vong rồi lại có tân sinh, không ngừng luân hồi.

Có rất nhiều thứ đã biến mất, nhưng rất nhiều năm sau đó chúng sẽ lại xuất hiện, chỉ là có một chút thay đổi mà thôi.

"Trước kia là pháp bảo, tốc độ không nhanh bằng cái này, cái này không chỉ có thể nhanh chóng ngừng lại, mà còn có thể xuất phát rất nhanh, không chờ người."

Mộ Tuyết nói.

"Đường sắt ngầm?"

Lục Thủy hỏi.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy một chút, sau đó nàng mới nói:

"Cũng có thể nói như thế."

Lúc này, đoàn tàu bắt đầu vào trạm, Lục Thủy phát hiện có một người bình thường đang đẩy một đứa bé đi vào bên trong, nhưng mà vị trí có chút không đúng, không dễ tiến lên.

Sau đó, nàng xoay người lại định sẽ đi vào trước, sau đó mới kéo đứa bé kia vào bên trong.

Như vậy sẽ có thể nhìn thấy được con đường ở đằng trước, không bị ngăn cản tầm mắt.

Có điều, khi nàng vừa mới đi vào, thì cửa liền bắt đầu đóng lại, đứa bé kia vẫn còn ở bên ngoài.

Hoàn toàn không thể nào kéo vào trong được.

Cuối cùng, chiếc xe bị để lại ở bên ngoài.

Đoàn tàu đã bắt đầu di chuyển.

Lục Thủy và Mộ Tuyết đứng ở bên đường, chiếc xe trượt tới trước mặt bọn họ.

Trong xe là một đứa bé vừa mới tròn một tuổi.

Lục Thủy thấy có người chặn đường mình thì không khỏi chau mày lại.

Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay ra.

Lúc này, trên tay của hắn xuất hiện bốn cánh cửa, những cánh cửa kia đang xoay tròn.

Đứa bé kia nhìn chúng.

"Ngươi biết người chặn đường ta sẽ có kết cục như thế nào không?"

Lục Thủy nghiêm túc nói với đứa bé kia:

"Sẽ bị ta ném ngẫu nhiên vào một trong những cánh cửa kia.

Ngươi biết ở trong cánh cửa kia có cái gì không?"

"Mẹ?"

Đứa bé nói.

Lục Thủy sầm mặt lại nói:

"Là sư tử."

Đứa bé kia dường như bị hù sợ, nước mắt lập tức chảy ra.

Sau đó, tiếng khóc vang lên.

"Oa oa."

Lục Thủy thấy nó khóc liền đứng lên, hắn nói với Mộ Tuyết đang đứng ở bên cạnh mình:

"Mộ tiểu thư, người bây giờ đều không nói lý như này à?

Rõ ràng nó là người chặn đường của ta, vậy mà nó làm như là ta đang ăn hiếp nó vậy."

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nàng nói:

"Lùi ra đằng sau."

Lục Thủy lùi một bước, sau đó Mộ Tuyết thay đổi pháp thuật, để cho những tiểu tinh linh đáng yêu bay vòng vòng trước mặt đứa bé kia.

"Triệu hoán thuật?

Ta cũng biết dùng cái này."

Lục Thủy thấy nàng dùng triệu hoán thuật liền tỏ vẻ mình còn lợi hại hơn.

Sau đó, hắn vung tay lên.

Một cự thú vượt giới xuất hiện, nó nhìn chằm chằm đứa bé kia.

Sau đó...

Thùng thùng!

Lục Thủy ngồi xổm ở bên cạnh sờ đầu nó, hắn không muốn nói chuyện.

Mộ Tuyết chờ một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng thấy người phụ nữ khi nãy vội vàng quay về.

Đối mặt với lời cảm ơn của đối phương, Lục Thủy đưa tay ra:

"Chúng ta cần trả thù lao."

Tiền thuốc men.

Hắn bị đánh.

Đối phương sửng sốt một chút, lập tức đưa tất cả của cải ở trên người cho hắn, nàng nói:

"Ta, trên người của ta chỉ có như vậy thôi, nếu như ngươi còn cần nữa, thì ta có thể quay về lấy tiếp."

Lục Thủy lấy một tờ tiền hiện tại, sau đó dẫn Mộ Tuyết quay người rời đi.

Người phụ nữ kia ôm lấy con của mình, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn hai người kia.

Cảm giác bọn họ có chút kỳ quái.

Đã đòi tiền, vậy mà lại chỉ lấy tờ tiền có mệnh giá nhỏ nhất.

Trong Thu Vân Trấn có rất nhiều người kỳ lạ.

"Mộ tiểu thư, ta mời ngươi ăn điểm tâm, ta có tiền."

"Ta kiếm lời rồi."

"Lục thiếu gia, số tiền này không đủ để cho chúng ta đi ăn điểm tâm ngọt."

"...vậy ta ăn, Mộ tiểu thư chờ xem."

Đùng đùng xoảng a!

"Được rồi, Mộ tiểu thư ăn đi, ta nhìn."

"Lục thiếu gia, ngươi phải tiếp tục bế quan à?"

"Ừ, ta cần phải làm một thí nghiệm cuối cùng."

...

Trong mật thất.

Lục Thủy thu hồi món đồ ở trong tay.

Hắn nhẹ giọng nói:

"Hoàn thành, đi xem tình hình ở bên ngoài thôi."

Hắn vừa dứt lời, khung cảnh xung quanh liền thay đổi, hắn tựa như bất động, lại tựa như đã động.

Thế giới hiện ra bên dưới hắn.

Lúc này, hắn đang đứng ở giữa không trung, xung quanh xuất hiện vô số vết nứt.

Tinh thần vẫn lạc, mặt đất sụp đổ, vạt vận tàn lụi.

Chỉ có cực ít người đang gian nan cầu sinh.

Lúc này, một thất thải tiểu nữ hài xuất hiện ở trước mặt Lục Thủy.

"Thế giới sắp xong rồi."

Nàng nhìn Lục Thủy, dường như nàng đang cầu xin hắn giúp đỡ nó.

Nàng bất lực.

Đã tận lực rồi.

"Ta cũng chẳng phải là người đã phá hư thế giới này."

Lục Thủy nói.

Chân Thần Duy Nhất bĩu môi, nàng cực kỳ tức giận mà nhìn Lục Thủy.

"Ta sẽ quay về nói với bọn họ rằng ngươi đã ức hiếp ta."

Chân Thần Duy Nhất nói xong liền trực tiếp biến mất tại chỗ.

Lục Thủy không quan tâm tới nàng.

Nếu như hắn bị dạy dỗ, hoặc là bị trừng phạt, cùng lắm thì hắn sẽ đi đánh Chân Thần Duy Nhất một trận là được.

Hắn không ngại.

Sau đó, hắn tiếp tục xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới này.

Hắn quan sát tất cả sự biến hóa ở xung quanh.

Bầu trời dường như đang truyền tới một lực lượng khổng lồ.

Có người đang đọ sức.

Chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với thế giới này.

Nhưng mà, nó cũng không phải là nguồn gốc của tất cả, bọn họ dường như muốn tiến lên một tầng nữa.

Hắn không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước, cho tới khi đi tới biên giới của thế giới.

Ở đây cũng tràn đầy vết nứt, khắp nơi đều là tai nạn.

"Đúng là không thể chống đỡ được bao lâu nữa rồi.

Nếu vậy thì có thể bắt đầu rồi."

Lục Thủy nói thầm.

Sau đó, xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, khung cảnh của thế giới biến mất, mật thất xuất hiện.

"Phù!"

Hắn thở ra một hơi thật mạnh, định sẽ xuất quan.

"Mộ Tuyết có lẽ đã xuất quan mấy ngày rồi, nhưng mà tại sao lại không có chút phản ứng nào hết vậy?"

Cửa cũng không bị nổ, hắn cảm thấy có hơi không được chân thật cho lắm.

Sau đó, hắn cất bước đi ra bên ngoài mật thất.

Lúc hắn đi tới cửa, cánh cửa bắt đầu mở ra, sau khi hắn rời đi, nó cũng đóng lại.

Trên thực tế, dù cho có bị nổ tung, thì lúc hắn đi ra khỏi cánh cửa đó, mật thất sẽ ngay lập tức khôi phục lại bộ dạng như cũ.

Lục Thủy quay lại sân của mình, hắn nhìn một vòng xung quanh:

"Có lẽ Mộ Tuyết đang ở bên chỗ của mẹ."

Bình Luận (0)
Comment