Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1442 - Chương 1440: Phiên Ngoại 2: Bắt Đầu Nghịch Chuyển Thế Giới (2)

Chương 1440: Phiên ngoại 2: Bắt đầu nghịch chuyển thế giới (2) Chương 1440: Phiên ngoại 2: Bắt đầu nghịch chuyển thế giới (2)

Phiên ngoại 2: Bắt đầu nghịch chuyển thế giới (2)

Lúc hắn đi tới chỗ của mẹ, hắn thấy Đông Phương...Đông Phương gì đó đang ôm một đứa bé.

Hắn không quan tâm tới nó, trực tiếp tìm Mộ Tuyết, nói:

"Mộ tiểu thư, ta rốt cuộc cũng tìm được biện pháp có thể làm cho ngươi có thai rồi."

Mộ Tuyết quay đầu sang nhìn Lục Thủy, nàng chu mỏ nói:

"Lục thiếu gia, ngươi đừng an ủi ta nữa, ta không khó chịu đâu.

Nhưng mà, nếu như ngươi lại nói thêm vài câu dễ nghe nữa, thì ta có thể sẽ rất vui đó."

"Trong khoảng thời gian này, Mộ tiểu thư lại càng xinh đẹp hơn rồi...

Không phải."

Lục Thủy lập tức ngừng khen, hắn nói:

"Ta thật sự đã tìm ra được biện pháp rồi, biện pháp lần này khác với những lần trước đó.

Một biện pháp kinh thế hãi tục.

Mặc dù các ngươi có thể sẽ không tin, nhưng mà lần này chắc chắn sẽ thành công."

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nàng cảm thấy dáng vẻ của Lục Thủy rất đáng tin, cho nên hỏi:

"Là biện pháp gì?"

"Đúng vậy, đúng vậy, biện pháp gì mà có thể làm cho chị dâu mang thai được vậy?"

Đông Phương Trà Trà cũng rất hiếu kỳ hỏi.

Liên quan gì tới ngươi?

Lục Thủy không quan tâm Đông Phương gì đó, hắn chân thành nói với Mộ Tuyết:

"Nghịch chuyển thời không."

Mộ Tuyết nghe xong liền ngây ngẩn cả người, Đông Phương Trà Trà cũng y như nàng.

"Có nghĩa là gì?

Làm thế giới chuyển động theo một phương hướng khác sao?"

Ngươi đi về nhà đi, với lại ngươi ôm đứa bé kia để làm gì hả?

Lục Thủy nghĩ tới đây liền có hơi kinh ngạc hỏi:

"Đông Phương gì đó kết hôn rồi à?

Sinh con luôn rồi?"

Tới tận bây giờ Lục Thủy mới cảm thấy có chút không bình thường.

Bảo sao từ lúc hắn tiến vào trong đây liền cảm thấy có hơi là lạ.

"Là Trà Trà, Trà Trà, không phải là Tra Tra, cũng chẳng phải là gì đó."

Đông Phương Trà Trà uốn nắn lại cho Lục Thủy xong thì ôm đứa bé kia nói:

"Đây là em gái của ta."

"Cái gì?"

Lục Thủy cẩn thận suy nghĩ một chút.

Cách đây rất lâu, cha mẹ của Đông Phương gì đó hình như đã lựa chọn thọ hết chết già đúng không?

"Là em gái của ngươi."

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi nói:

"Là do mẹ và cha sinh.

Còn chưa tới đầy tháng nữa."

Lục Thủy sửng sốt một chút, hắn vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Sau đó, hắn nhìn Mộ Tuyết rồi nói:

"Ngươi nói rằng mấy năm nay cha mẹ đã mang thai một đứa, sau đó sinh ra nó?"

"Cái gì mà nó, là em gái."

Mộ Tuyết chỉnh lại cho đúng.

Lục Thủy:

"..."

Cha mẹ đều đã rất lớn tuổi rồi đó.

"Ta không biết."

Lục Thủy cảm thấy mình rất có thể là đã bị lừa.

"Mỗi lần bế quan ngươi đều đóng cảm giác lại, làm sao mà ngươi có thể biết được?"

Mộ Tuyết nhìn đứa bé kia, cười nói:

"Nói tới đây mới nhớ, vẫn chưa đặt tên đâu, hay là chúng ta đặt một cái tên cho nàng đi?"

"Không phải đã nói là nghịch chuyển thời không sao?"

Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.

Nàng cảm thấy nó rất thần kỳ.

"À đúng rồi, chuyện nghịch chuyển thời không là như thế nào?"

Mộ Tuyết tò mò hỏi.

"Nghịch chuyển thời không gì?"

Lúc này, Đông Phương Lê Âm từ trong gian phòng đi ra nói.

Nhị trưởng lão và Chân Thần Duy Nhất cũng xuất hiện.

Lục Cổ đương nhiên là đi theo bồi phu nhân của mình rồi.

"Trà Trà tới đây, đưa tiểu gia hỏa kia cho ta."

Đông Phương Lê Âm vô cùng vui vẻ nói.

Cuối cùng thì nàng cũng có một đứa con gái rồi.

Chân Thần Duy Nhất cực kỳ không chào đón Lục Thủy, nhưng mà nàng rất thích tiểu gia hỏa này.

Nhị trưởng lão ngồi ở bên cạnh, nàng cũng rất tò mò hỏi:

"Nghịch chuyển thời không là cái gì?"

"Lục Thủy biểu đệ nói hắn có thể làm cho chị dâu mang thai."

Đông Phương Trà Trà lập tức nói.

"Nghịch chuyển thời không y như tên gọi của nó, nghịch chuyển toàn bộ thế giới.

Dời tuyến thời gian về trước."

Lục Thủy thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình thì tiếp tục nói:

"Ta đã nghiên cứu rất lâu rồi.

Ta và Mộ Tuyết không có con bản chất là do mệnh lý và thế giới này không thể nào hoàn toàn dung hợp với nhau được.

Quỹ đạo của mệnh lý đi ngược lại với thế giới, cho nên thế giới mệnh lý cũng không nằm trên quỹ đạo bình thường, vì thế mới khiến cho chúng ta không thể nào có hậu đại được."

Đông Phương Trà Trà nghe xong thì gật gù, dường như đang nói thì ra là thế, nhưng sự thật thì nàng hoàn toàn không hiểu gì cả.

"Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là kéo tuyến thời gian về trước lúc chúng ta rời bỏ mệnh lý.

Tiến vào mệnh lý, dung nhập với quỹ đạo của thế giới.

Khiến cho quỹ đạo khôi phục về hướng viên mãn.

Như vậy thì có thể sẽ có con."

Lục Thủy nói.

"Nhưng mà, chuyện này thật sự có thể thực hiện được ư?"

Lục Cổ cảm thấy đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Lục Thủy vươn tay ra.

Lúc này, trên tay hắn bắt đầu xuất hiện một đoàn sương mù.

Rất nhanh sau đó, đoàn sương mù kia lại biến mất, xuyên qua nó, có thể nhìn thấy được một cái thế giới.

"Đây là?"

Mộ Tuyết kinh ngạc nói.

"Thế giới mà ta sáng tạo ra, mặc dù nó có hơi thiếu hụt, nhưng mà đây thực sự là một cái thế giới hoàn chỉnh.

Ta đã thử nghiệm qua rồi, có thể thành công.

Đương nhiên, nghịch chuyển thế giới khác thì dễ, nghịch chuyển thế giới mà mình đang ở thì khá khó, còn có cả chính ta nữa, cho nên độ khó càng cao hơn, cần phải chuẩn bị một vài thứ khác.

Nhưng mà, ta đã thử nghiệm qua hết rồi.

Có thể thành công."

Lục Thủy nói.

Hắn nói xong liền đưa thế giới ở trong tay mình ra, để bản thân nó tự phát triển.

"Hiện tại, ta không thể nào đi giải quyết sự thiếu hụt của thế giới này được, cho nên ta sẽ để lại cho bọn họ hy vọng thoát đi."

Lục Thủy vừa dứt lời liền dùng một tay khác ngưng tụ ra một cây cầu.

Sau đó, hắn ném cây cầu vào trong thế giới kia.

"Cây cầu kia có thể kết nối tất cả không gian ở trong thế giới, như thế thì sẽ không thành vấn đề gì nữa."

Lục Thủy nói xong thì trực tiếp ném thế giới ra ngoài.

Nó biến mất ở trong hư không tối tăm mênh mông.

Khi nào rảnh, hắn sẽ xử lý vấn đề của nó.

"Thế giới kia có vấn đề gì vậy?"

Đông Phương Trà Trà nhìn thế giới kia biến mất thì không khỏi tò mò hỏi.

"Vấn đề về căn nguyên, đến hạn chế nhất định, căn nguyên sẽ xuất hiện sự chuyển dời.

Khi nào mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đi xử lý."

Lục Thủy nói.

"Ồ."

Đông Phương Trà Trà gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, chút nữa nàng sẽ hỏi lại chị dâu.

"Nghịch chuyển thế giới có nghĩa là sẽ nghịch chuyển thời gian của tất cả mọi người thật ư?

Ví dụ như người sống sẽ biến mất, người chết sẽ sống lại?"

Đông Phương Lê Âm hỏi.

Lục Thủy gật đầu, hắn giải thích:

"Đúng vậy, thế giới này cùng lắm chỉ có thể kiên trì thêm ba ngày nữa mà thôi, nó sắp phải nghênh đón sự hủy diệt rồi.

Ta sẽ nghịch chuyển ngay lúc đó.

Thời gian sẽ quay về lúc trước khi ta và Mộ Tuyết thành hôn."

"Nhưng mà."

Đông Phương Lê Âm chỉ vào đứa con gái đang nằm ở trong ngực mình nói:

"Còn em gái của ngươi thì sao?"

Lục Thủy nhìn em gái của mình, hắn suy tư một chút rồi nói:

"Tại sao ta cứ có cảm giác rằng nàng vừa xuất hiện liền tạo thêm việc cho ta vậy?"

Lục Thủy ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt không hề thân thiện từ cha mẹ của mình.

Ta là trưởng tử đó...

Sau đó, hắn nghĩ ra một biện pháp:

"Vậy thì sinh lại một lần nữa.

Đặt tiểu gia hỏa này vào bên trong mệnh lý của các ngươi, sau khi nghịch chuyển, một lần nữa sinh nó ra.

Chuyện này chẳng khác gì việc phong ấn nó lại, sau đó lại để cho các ngươi đi giải phong ấn vậy."

"Phải làm như thế nào?"

Lục Cổ không hiểu cho lắm.

Những người khác cũng không hiểu.

Lục Thủy đưa tay ra, sau đó em gái của hắn liền bay lên, một giọt nước màu vàng được nhỏ xuống trán nàng.

Sau đó, em gái liền biến thành hai đạo ánh sáng bay về phía Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm.

Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm ngây người nhìn con gái của mình cứ thế mà biến mất.

Bình Luận (0)
Comment