Phiên ngoại 2: Bắt đầu nghịch chuyển thế giới (4)
"Tam trưởng lão, người không cần quá bận tâm tới chuyện này, lần này người trở về là ta, là thiên chi kiêu tử, là sự kiêu ngạo của ngươi."
Lục Thủy cực kỳ tự tin nói.
"Ha ha."
Sắc mặt của Tam trưởng lão không hề tốt lên một chút nào cả, hắn nhìn sang phía Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm, nói:
"Tiểu nha đầu kia cũng sẽ được sinh ra vào lúc đó sao?"
"Đúng thế."
Lục Thủy gật đầu.
"Vậy là tốt rồi."
Tam trưởng lão lập tức vực dậy tinh thần.
Hắn đã sớm muốn lựa chọn thọ hết chết già.
Nhưng mà, Lục gia vẫn luôn không có hậu đại, cho nên hắn có chết cũng không nhắm mắt được.
"Khi tiểu nha đầu được sinh ra sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức ư?"
Đại trưởng lão nhẹ giọng nói:
"Xem ra chúng ta còn phải tiếp tục làm việc."
"Ta bắt đầu đây."
Lục Thủy nói.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái:
"Vậy mà lại có người có thể thông qua một vài môi giới để nhìn về phía chúng ta, thế giới này có loại người như thế ư?"
"Là ai nhìn?"
Mộ Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Tồn tại, lại không tồn tại, có lẽ là nhân vật sau nghịch chuyển, vậy mà lại có thể vượt qua loại mệnh lý này.
Rất lợi hại."
Lục Thủy vung tay lên:
"Vậy thì nhìn thử xem đối phương là ai đi."
Rất nhanh đã có một hình ảnh được hiện lên.
Sau đó, bọn họ thấy được bóng dáng của hai người kia.
Hai đứa bé, đứa sau còn nhỏ hơn cả đứa trước.
Một người trong số đó đang vẫy tay với bọn họ.
"Woa, đây không phải là Nhị trưởng lão lúc bé sao? Đáng yêu quá đi."
Đông Phương Trà Trà nói.
"Đúng vậy, Nhị trưởng lão còn vẫy tay với chúng ta nữa."
Mộ Tuyết cũng nói.
"Nhị trưởng lão thật là đáng yêu, bộ dạng không tình nguyện của nàng thật là dễ thương."
Đông Phương Lê Âm xoa đầu Nhị trưởng lão nói.
Những người khác cũng định đi kiểm tra.
Đùng!
Tất cả mọi người đều bị đẩy ra.
"Không biết lớn nhỏ."
Nhị trưởng lão nhìn mọi người rồi nói:
"Vốn dĩ rất đáng yêu."
Nàng có hơi tức giận, đứa bé gái kia là ai?
Vậy mà lại dám trêu đùa nàng.
"Người lạ mặt kia là ai?"
Lục Cổ tò mò hỏi.
"Không biết, đến lúc đó sẽ biết, có thể là một người khó lường nào đó."
Lục Thủy nói.
"Ta cảm giác hình như ta biết nàng, rất thân thiết."
Chân Thần Duy Nhất nói.
"Có hơi giống với Thất."
Mộ Tuyết nói.
Sau đó, Lục Thủy dẫn Mộ Tuyết rời khỏi Lục gia.
Đi lên trên thế giới.
Thứ cần chuẩn bị đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, nên bắt đầu thôi.
"Thế giới sắp đi tưới hướng diệt vong rồi, Mộ tiểu thư tới lượt ngươi."
Lục Thủy nói.
"Được rồi, ta sẽ không để cho nó thực sự bị hủy diệt đâu."
Mộ Tuyết nói.
Sau đó, Hỗn Nguyên Chi Khí bắt đầu phun trào, nó đi tiếp nhận sự hủy diệt của thế giới.
Ầm ầm!
Ngay lúc này, vạn vật phá vỡ, thiên địa tan rã, mệnh lý sụp đổ.
Thiên vẫn địa băng.
Vạn vật bị hủy diệt.
Ngay lúc này, một đạo tử khí bắt đầu tiếp nhận sự hủy diệt đó.
"Được chưa Lục thiếu gia?"
Mộ Tuyết hỏi Lục Thủy.
"Được rồi, tới ngay đây."
Lục Thủy kết nối với lực lượng ở bên ngoài, bắt đầu bao trùm lấy toàn bộ thế giới.
Khi tất cả mọi thứ đều bị che kín, toàn bộ thế giới đều dừng lại.
"Được rồi, Mộ tiểu thư, chúng ta cũng đi vào thôi."
Lục Thủy nói.
Bọn họ cũng phải tiến vào trong sự nghịch chuyển.
Nếu không thì không thể nào nghịch chuyển thế giới được.
Sau đó, Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng nhau đi vào.
Ngay khi bọn họ cũng bị lực lượng bao trùm lấy, Lục Thủy liền vỗ tay.
Đùng!
"Bắt đầu nghịch chuyển."
Thiên địa nghịch chuyển, vạn vật đều bị lùi lại, nơi vốn dĩ đang bị sự hủy diệt khiến cho biến mất bắt đầu nghịch chuyển.
Mộ Tuyết và Lục Thủy cùng nhau quan sát sự thay đổi, bọn họ cũng nằm ở trong đó, tu vi của bọn họ cũng dần bị lùi lại.
"Ồ, những người này muốn thông qua Thời Quang Trường Hà để né tránh sự nghịch chuyển."
Lục Thủy nhìn sang, hắn phát hiện đó chỉ là một sợi ý thức.
Hắn nhẹ nhàng động vào một cái:
"Cho bọn họ một cơ hội vậy."
Sau đó hắn không bận tâm tới việc đó nữa, tiếp tục nghịch chuyển.
"Lục thiếu gia, ngươi muốn nghịch chuyển tới khi nào?"
Mộ Tuyết cũng không quan tâm tới những thứ khác cho lắm.
"Có lẽ là tới trước ngày chúng ta thành hôn ba đến sáu năm."
Lục Thủy suy nghĩ một chút rồi nói.
Lúc đó có lẽ mệnh lý của bọn họ vẫn còn bình thường.
Lục Thủy nói tiếp:
"Nhưng mà, nên vứt ký ức này vào một góc thật khuất, đừng nhớ lại nó.
Có một số thứ ảnh hưởng tới hướng đi của mọi việc, hay liên quan tới mệnh lý cũng phải quên đi.
Không biết tại sao Thất cũng nằm ở trong đây.
Nói cách khác, chúng ta phải duy trì việc không biết đối phương có ký ức, cũng không được biết cụ thể chuyện nghịch chuyển này, còn cả chuyện mệnh lý viên mãn nữa.
Như thế mới có thể hoàn toàn dung nhập vào mệnh lý tại thời điểm đó.
Để tránh việc nhớ lại, chúng ta nên làm một cái ám chỉ tâm lý, vừa nghĩ tới nó liền vô thức không muốn nghĩ nữa.
Hoặc là trực tiếp không biết.
Như thế thì sẽ không dễ dàng nhớ ra nó."
"Không biết nhau có ký ức?"
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy rồi nói:
"Vậy chẳng phải ta sẽ rất nguy hiểm sao?
Chắc chắn là ta sẽ không đánh lại ngươi.
Không được.
Lục thiếu gia, ngươi cho ta một chút thời gian, như thế thì ta mới có thể ngược ngươi được."
Lục Thủy:
"...Tại sao phải nhường?
Đến lúc đó, chúng ta đều phải trở lại vị trí của mình."
"Trí nhớ của ngươi kém như vậy, suy nghĩ nhiều thêm một chút chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Sau đó lại ngây ngốc thêm một khoảng thời gian, rồi hãy nhớ lại việc mình rất lợi hại.
Khi gặp được chuyện không bình thường, chắc chắn cũng có thể sớm nhớ ra."
"Cũng được."
Lục Thủy gật đầu, sau đó hắn nói:
"Vậy thì ta sẽ cho ngươi thêm một hai năm, về thời điểm mà ta trẻ trâu nhất."
"Lục thiếu gia, thật ra lúc nào ngươi cũng trẻ trâu cả."
Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy:
"..."
Cổ hủ.
Rất nhanh sau đó, vạn vật đã khôi phục lại dáng vẻ khi bọn họ còn bé.
Lúc này, Lục Thủy đang ở chỗ của Mộ gia.
Mộ gia...
Một nơi đã biến mất rất lâu.
"Được rồi Mộ tiểu thư, chúng ta cũng trẻ lại rồi nè."
Lúc này, Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng đã quay về hình dáng lúc bé.
Mộ Tuyết ngồi ở trong gian phòng, nàng nói:
"Ta có thể ngồi ở đây chứ?"
"Được."
Lục Thủy nhìn thế giới đang đứng im nói:
"Sau khi ta khôi phục lại, thế giới sẽ bắt đầu, một chút nữa ký ức của chúng ta sẽ bị ném vào một góc khuất.
Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nhớ lại.
Tất cả mọi thứ đều khôi phục lại quỹ đạo mới có thể nhớ tới nó."
Mộ Tuyết gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ rồi.
Lục Thủy định rời đi, nhưng mà đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện:
"Mộ tiểu thư, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Lục gây thêm phiền toái cho ta (em gái) là người từ tương lai được nghịch chuyển trở về, mệnh lý của nàng có thể tới đó mới bắt đầu trưởng thành.
Mặc dù hiện tại bị đặt ở đây.
Nhưng mà...
Có lẽ, đại khái, hình như không thể nào trưởng thành được."
Mộ Tuyết:
"..."
"Lúc đó cách thời điểm thế giới diệt vong còn 3 ngày nữa, tăng thời hạn lên, rất có thể sẽ kéo dài tới lúc 3 tuổi."
Lục Thủy lại nói.
"Sau đó thì sao?"
Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy nhún vai nói:
"Mấy người bên mẹ đã mất trí nhớ, ngươi không nói, ta không nói, như thế thì chuyện này sẽ không liên quan gì tới chúng ta cả.
Nhị trưởng lão cũng chưa trưởng thành, tổ truyền mà, đây là chuyện rất bình thường."
Mộ Tuyết:
"..."
Cuối cùng thì bọn họ không xoắn quýt về chuyện này nữa, đến lúc đó rồi tính sau.
Lục Thủy đi về Lục gia.
Sau đó, hắn bắt đầu tiến nhập vào vị trí của mình, ký ức cũ bắt đầu trở nên rõ ràng lên.
Lực lượng của hắn cũng bắt đầu lùi bước.
Thế giới bắt đầu vận chuyển.
Ba năm sau.
Manh mối bắt đầu xuất hiện, mệnh lý của Lục Thủy xuất hiện ba cái động.
Cùng ngày đó.
Trong sân.
Hắn tỉnh táo lại.