Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 146 - Chương 146: Nói Như Vậy Thì Kỳ Thật Mẹ Ta Không Phải Người?

Chương 146: Nói Như Vậy Thì Kỳ Thật Mẹ Ta Không Phải Người? Chương 146: Nói Như Vậy Thì Kỳ Thật Mẹ Ta Không Phải Người?

Hương Dụ nhìn gian phòng của Trà Trà đang tỏa sáng, vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng cũng may mà đây là Lục gia.

Nếu đang ở nơi hoang dã thì nên làm gì?

Các nàng nhất định sẽ bị để mắt tới.

Động tĩnh quá lớn.

Tại Đông Phương gia cũng không có vấn đề gì, có vấn đề cũng sẽ do đám người Tộc trưởng đau đầu.

“Nhìn kiểu gì Lục gia cũng khó có thể có ý nghĩ dư thừa?” Hương Dụ thầm nghĩ trong lòng.

Thế lực của Lục gia rất lớn, nếu muốn thứ này thì rất dễ dàng.

Cho nên Hương Dụ cảm thấy không có vấn đề gì lớn.

Lúc này Hương Dụ phát hiện có người đến, lần lượt có năm người đi vào trong sân.

Chính là cả nhà Lục gia và thị nữ.

Gần như tất cả thành viên hạch tâm của Lục gia đều tới, Hương Dụ không dám thất lễ, lập tức tiến lên hành lễ:

“Lục Tộc trưởng, Lục phu nhân.”

Lục Cổ gật đầu nói:

“Không cần quá khẩn trương.”

Bây giờ đúng là Hương Dụ rất khẩn trương. Tộc trưởng Lục gia vốn là nhân vật lớn, cộng thêm tiểu thư nhà nàng còn đang ở trong kỳ ngộ, dưới tình huống như vậy bị nhân vật lớn nhìn chằm chằm có thể không sợ hãi sao?

“Đã thông báo cho cha Trà Trà chưa?” Lục Cổ hỏi.

Mặc dù không biết Lục tộc trưởng có ý tứ gì, nhưng Hương Dụ vẫn trả lời:

“Vẫn chưa nói cụ thể, chỉ nói là được kỳ ngộ rồi bế quan.”

Lục Cổ gật đầu, mang theo ý cười nói:

“Vậy thì tạm thời không cần nói cho hắn biết. Qua mấy ngày ta sẽ đến bái phỏng cha Trà Trà, lúc đó ta sẽ tự mình nói.”

Hương Dụ lập tức đáp:

“Vâng.”

Đông Phương Lê Âm mỉm cười không nói gì.

Nàng biết chồng mình muốn đi tìm anh của nàng tính sổ sách, việc này nàng không tiện ngăn cản.

Cứ giả vờ không biết là được.

Lục Thủy đứng ở phía sau cha mẹ, còn Mộ Tuyết thì đang đứng ở dưới dù của hắn.

Đinh Lương rất tự giác lui ra ngoài.

Nhưng Mộ Tuyết và Lục Thủy khó có thể thì thầm với nhau. Trưởng bối còn đang ở trước mặt, dễ dàng bị bọn hắn chê cười.

Rất nhanh sau đó ánh sáng bắt đầu tán đi, chuyện này mang ý nghĩa Đông Phương Trà Trà đã đến điểm cuối của cơ duyên.

—— ——

Khi ánh sáng tán đi, hai mắt Đông Phương Trà Trà vốn đang nhắm lại đột nhiên mở ra.

Sau đó nàng hưng phấn phát hiện tu vi của mình tăng vọt.

Vẻ mặt Đông Phương Trà Trà đầy kinh ngạc, sau đó cười ra tiếng:

“Ha ha ha, ta chính là thiên tài.”

Sau đó Đông Phương Trà Trà trừng mắt nhìn, nàng phát hiện mắt phải của mình hình như đang phát sáng.

Đông Phương Trà Trà tò mò lấy ra tấm gương soi thử.

Tấm gương này là do Hương Dụ chuẩn bị cho nàng, nói là con gái mọi nhà thỉnh thoảng sẽ cần đến gương. Quả nhiên Hương Dụ nói đúng rồi.

Nhưng sau khi soi gương, lông mày Đông Phương Trà Trà nhíu lại. Nàng phát hiện mắt phải của chính mình không chỉ sáng lên, mà còn biến thành màu vàng.

“Thức tỉnh huyết mạch, thiếu nữ dị đồng? Ta không phải là con ruột của cha ta?”

Đông Phương Trà Trà rất kinh ngạc, sau đó nàng nghĩ tới điều gì, lại nói:

“Không đúng, ta đã từng làm qua giám định cha con, đúng là con ruột của cha ta. Ừm, vậy ta không phải con ruột của mẹ?”

"Cũng không đúng, ta cũng đã làm giám định thân tử, ta là do mẹ ta sinh.

Ồ, ta đã biết, mẹ ta không phải người, nàng là Yêu tộc Dị Đồng.

Lần này không sai."

Đông!

Cửa trực tiếp bị đẩy ra.

“Ngươi đang nói loạn cái gì đó?” Đông Phương Lê Âm đẩy cửa ra, nghiêm túc nói.

Nào có con cái lại hoài nghi mình không phải con ruột, còn nói mẹ của mình là Yêu tộc.

Nhưng vừa mới tiến đến, Đông Phương Lê Âm liền ngây người:

“Ánh mắt ngươi thế nào?”

Đông Phương Trà Trà cũng giật nảy mình, tấm gương rơi xuống mặt đất.

Lúc này Lục Thủy cũng đi đến, tất nhiên hắn cũng nhìn thấy con ngươi màu vàng óng của Đông Phương Trà Trà, sau đó có chút kinh ngạc nói:

“Tà Vương Chân Nhãn?”

“Tà Vương Chân Nhãn?” Những người khác có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Lục Thủy.

Bọn hắn không rõ tại sao Lục Thủy ngay lập tức liền biết được tên của con mắt này.

Đông Phương Tra Tra cũng tò mò nói:

“Cái gì là Tà Vương Chân Nhãn?”

“Thân là cặn bã thì nên xem nhiều sách.” Lục Thủy nói.

“Là Trà Trà mà.” Đông Phương Trà Trà giải thích một câu.

Lục Thủy không thèm quan tâm, tiếp tục nói:

"Tà Vương Chân Nhãn, được gọi là con mắt mạnh nhất, có thể vọng đoán hư thực, xuyên thấu qua biểu tượng nhìn thấy bản chất của thế giới. Những hư ảo vặn vẹo của thế giới, sẽ không thể ẩn trốn trước Tà Vương Chân Nhãn.

Phát động chú thuật là: Nổ tung đi, hiện thực! Vỡ nát đi, tinh thần! Biến mất đi, thế giới này!"

Lục Thủy nói xong, những người khác đều sửng sốt. Nhất là khi Lục Thủy nói đều rất chút nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.

Làm cho người ta không khỏi tin ba phần.

Đông Phương Trà Trà đã gần như muốn niệm chú ngữ một lần.

Nhưng lúc này Đông Phương Lê Âm đột nhiên hỏi:

“Những nội dung này xem ở đâu?”

“Xem trên mạng.” Lục Thủy trả lời.

Rất nhiều năm rồi mà hắn vẫn nhớ được, đúng là không dễ dàng, phí mất không ít tế bào não.

Lục Cổ nhìn Lục Thủy, cuối cùng đưa tay nhấc Lục Thủy lên ném đến nơi hẻo lánh trong gian phòng.

Vừa rồi hắn thiếu chút đã tin.

Mộ Tuyết ở phía sau nín cười. Thứ này nàng có biết, ở kiếp trước Lục Thủy từng dẫn nàng ôn tập qua.

Nhưng không nghĩ tới Lục Thủy lại dám nói ra.

Ngây ngốc.

Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, kỳ thật hắn cũng không nói sai.

Con mắt công đức dị hoá này đúng là có chút ý vị như vậy, phải xem dùng như thế nào.

Đông Phương Lê Âm ở bên kia nghiên cứu, sau đó nói:

“Trong mắt có một luồng sức mạnh kỳ quái, chắc hẳn là công đức diễn hóa ra, thử xem có thể sử dụng ra hay không.”

Đông Phương Trà Trà gật gật đầu, sau đó bắt đầu sử dụng sức mạnh của con mắt.

Tiếp theo, từ trong ánh mắt của nàng xuất hiện một đoàn sương mù màu vàng.

Lục Cổ chọc chọc, sau đó nói:

“Có thể chạm được, nhưng không có chút uy lực nào.”

“Nếm thử ngưng tụ xem.” Đông Phương Lê Âm nói.

Sau đó sương mù ngưng tụ thành hình dạng vuông vức.

Lần này ngưng thật rất nhiều.

“Có thể điều khiển lưu động trên dưới sao?” Đông Phương Lê Âm nói tiếp.

Sau đó khối lập phương trôi nổi.

Đông Phương Lê Âm gật đầu:

“Đại khái là năng lực cụ hiện. Nếu như cụ hiện ra một thanh kiếm, có lẽ có thể ngự kiếm phi hành.”

Nghe được ngự kiếm phi hành, hai mắt Đông Phương Trà Trà sáng lên, lập tức để kim quang biến thành một thanh kiếm, sau đó nhảy lên, ý đồ làm cho mình bay lên.

Nhưng vừa mới nhảy tới liền nghe được một tiếng răng rắc, sau đó kiếm gãy, người cũng ngã xuống.

Bịch, người ngã lăn xuống đất.

“Á, đau.”

Thấp như thế cũng ngã? Đầu óc của Đông Phương Tra Tra đúng là không được, Lục Thủy nhìn thấy liền không muốn nói chuyện.

Muốn ngự kiếm phi hành, làm sao có thể dễ dàng như vậy.

Lục Cổ nhìn xuống nói:

“Kiếm cần tạo dựng, chỉ có hình thái là không đủ. Giống như dùng huyền thiết rèn đúc thành kiếm, có người ngự kiếm, nhưng ngươi có thấy người nào ngự huyền thiết không?”

“Vậy có phải ta nên học rèn đúc hay không?” Đông Phương Trà Trà đứng lên nói.

“Biết cấu tạo của kiếm là được.” Đông Phương Lê Âm ở một bên nói.

Đông Phương Trà Trà đầy vẻ không tình nguyện:

“Lại phải bế quan?”

“Nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai làm cho ngươi đồ ăn ngon, ăn xong lại bế quan.” Đông Phương Lê Âm nói.

Đông Phương Trà Trà nghe được thì rất vui vẻ, bế quan rất im lìm.

Lục Thủy không nói gì thêm. Con Mắt Công Đức không chỉ có những năng lực này, nhưng những thứ khác Đông Phương Tra Tra sẽ không học được.

Thuận theo tự nhiên đi.

Nghĩ như vậy Lục Thủy sờ lên răng của mình. Không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy có chút ngứa, mà lại ẩn ẩn đau đớn.

“Kì quái, tu vi tam giai, lại có thể đau răng sao?”

Lục Thủy không hiểu lắm, nhưng chỉ là tình huống xảy ra khi hô hấp, không có gì đáng phải chú ý.

------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment